Chương 774
Trong một tháng ở trên thuyền, Tô Lạc Ly đã gầy đi rất nhiều, mặc dù luôn nằm nghỉ nhưng tình trạng ốm nghén của cô vẫn tiếp diễn, cơ thể gầy đi cũng là không thể tránh khỏi.
“Lạc Ly, chúng ta cần tìm một nơi để nghỉ ngơi, sau đó lên kế hoạch cho hành trình tiếp theo.”
Giản Ngọc vừa nói vừa xem bản đồ.
“Không cần nghỉ ngơi đâu ạ, chúng ta ở trên thuyền đã bị chậm trễ rất nhiêu thời gian rồi, tiếp theo càng nên nhanh chóng lên đường.”
“Cho dù em chịu được thì đứa bé trong bụng em cũng có thể chịu được sao? Huống hồ chúng ta còn mang theo một con sói, chúng ta phải nghĩ cách gì đó, nếu không thì quá rêu rao.”
Sau nhiều lần Giản Ngọc thuyết phục, Tô Lạc Ly cuối cùng cũng đồng ý nghỉ ngơi.
Hai người tìm được một khách sạn và ở lại đó, Giản Ngọc cũng đưa Tô Lạc Ly đến bệnh viện địa phương để khám, may là Tô Lạc Ly không có vấn đề gì lớn.
Buổi tối, Giản Ngọc mang những thứ anh ta chuẩn bị đến phòng của Tô Lạc Ly.
WING luôn ở cùng với Tô Lạc Ly, vì nó đã được huấn luyện chuyên nghiệp rồi, nên rất yên tĩnh.
Giản Ngọc lấy ra một cái kéo, Tô Lạc Ly lập tức bảo vệ WING phía sau lưng.
“Anh định làm gì thế?”
“Giúp nó biến hình.”
“Hả? Nghĩa là sao?”
“Đặc điểm của nó quá rõ ràng, người tinh mắt vừa nhìn đã biết nó là sói, chúng ta đưa nó đi theo là tự mang rắc rối cho mình, cho nên bây giờ anh phải biến nó thành——chó Alaska.”
Giản Ngọc thực sự nói được làm được, dùng kéo và thuốc nhuộm nhanh chóng biến nó từ một con sói trắng thành
“Đúng là rất giống đấy!”
“Đây chỉ là những kỹ năng bề ngoài, vào ban đêm, mắt nó phát ra ánh sáng xanh sẽ bị lộ ngay!” Giản Ngọc vẫn có chút lo lắng.
Sói trắng bị biến thành chó Alaska hiển nhiên có chút không vui, nằm bò trên mặt đất không kêu tiếng nào.
Tô Lạc Ly lập tức đi tới vuốt ve lông của nó, “WING, thật ngại quá, để mày giúp bọn tao, không chỉ khiến mày phải đi một chặng đường dài, mà còn phải biến mày từ Vua Sói thành chó.”
WING dường như hiểu được lời nói của con người, nhìn Tô Lạc Ly bằng ánh mắt ai oán.
“Nhưng nếu không làm như vậy, nếu bị người khác phát hiện thì hai bọn tao sẽ gặp nguy hiểm, không, là ba, còn có đứa bé trong bụng của tao nữa, cho nên phải để mày chịu thiệt thòi rồi.”
WING ngoan ngoãn nằm bò trên mặt đất, ánh mắt ai oán cũng đã biến mất.
“Hình như nó hiểu được những gì em nói, nó rất thích em.”
Tô Lạc Ly nở nụ cười nhìn Giản Ngọc, “Anh ấy cũng nói như vậy, lần đầu tiên em nhìn thấy WING đã sờ nó rồi, có lẽ chúng em khá hợp nhau.”
Hai người nghỉ ngơi tại nơi này ba ngày, cũng mua đồ cần mua, sau đó lại tiếp tục lên đường.
Khi thực sự bước chân lên đất liền, Tô Lạc Ly mới biết những ngày trên thuyền thật sự giống như trên thiên đường.
Vì trên thuyền có mọi tiện nghi, có thể nói là thức ăn đến tận miệng, nhưng trên đất liền thì khác.