Chương 800
“Tiểu Mộ điên rồi à? Biết mình có anh nên không vui hả? Chẳng lẽ hai đứa đang đánh nhau?” Lòng Mục Chỉ Huyên nóng như lửa đốt, đó là hai đứa con trai của bà đấy.
Mất một đứa con trai nên bà đã đau lòng suốt một khoảng thời gian, sau đó đưa Ôn Khanh Mộ về nhà họ Mục, thấy trong nhà có nhiều con nít đến vậy, thậm chí Mục Chỉ Huyên còn ảo tưởng đứa con kia của mình vẫn còn sống, hai đứa con trai cãi nhau sẽ ầm ĩ đến cỡ nào…
Nhưng khi hai đứa con đánh nhau thật, bà lại…
“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, con đoán chắc là anh ấy đang kiểm tra xem rốt cuộc anh Ngọc có phải là anh trai của anh ấy không.” Tô Lạc Ly vội vàng an ủi Mục Chỉ Huyên.
“Kiểm tra? Nó biết kiểm tra gì đâu?”
“Ừ thì… Cái đó đó, chẳng phải mẹ nói trên người hai anh em có nốt ruồi son à?” Vì vị trí của nốt ruồi nên Tô Lạc Ly cũng ngại nói ra.
Tô Lạc Ly vừa nói xong, Mục Chỉ Huyên thấy cũng yên tâm.
“Nếu thế thì cũng tốt.”
“Chúng ta về phòng đợi đi, chắc lát nữa sẽ có kết quả thôi.” Tô Lạc Ly khuyên mọi người đi.
Trong phòng, hai người đàn ông đang đánh nhau.
Giản Ngọc cảm thấy Ôn Khanh Mộ thật khó hiểu: “Ôn Khanh Mộ, cậu bị gì à?” Anh ta gào lên.
“Bảo anh cởi thì cởi đi, sao nói nhảm nhiều vậy!” Ôn Khanh Mộ ra sức tụt quần Giản Ngọc.
Tất nhiên Giản Ngọc không phải là đối thủ của Ôn Khanh Mộ, dù sao trong người Ôn Khanh Mộ đang chảy dòng máu ma cà rồng, không bao lâu sau Giản Ngọc hoàn toàn thua cuộc.
Ôn Khanh Mộ cũng theo đó tụt quần Giản Ngọc xuống.
Khi nhìn cảnh tượng trước mặt, anh hoàn toàn ngơ ngác.
Giản Ngọc vội vàng mặc quần vào: “Ôn Khanh Mộ, não cậu bị úng nước à? Nếu không phải nể tình Lạc Ly thì tôi đã trở mặt với cậu rồi!”
Ôn Khanh Mộ lại hơi ủ rũ, đối diện với
Tô Lạc Ly đang ở trong phòng ngủ, thấy Ôn Khanh Mộ về thì vội vàng đứng lên.
“Anh thấy chưa?”
Vẻ mặt Ôn Khanh Mộ lập tức gượng gạo, cười toe toét lộ ra hai hàng răng trắng.
“Mọi người nói sai hết rồi! Anh ta hoàn toàn không có nốt ruồi đó! Anh đã nói mà, anh đẹp trai vậy, đâu phải ai cũng được làm anh em sinh đôi với anh?”
Ôn Khanh Mộ đắc chí nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Lạc Ly.
“Khoảnh khắc anh mới vừa bước vào, em đã đoán chắc hẳn anh đã thấy nốt ruồi son đó rồi, bây giờ anh nói vậy, em càng chắc chắn hơn.”
Tô Lạc Ly lắc đầu khinh thường.
“Diễn xuất của anh kém vậy à?”
“Diễn xuất của anh rất tốt, chỉ là em quá hiểu anh thôi.”
Ôn Khanh Mộ kéo Tô Lạc Ly để cô ngồi lên giường, đặt hai tay lên vai cô, vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ.
“Ly Ly, em có phải vợ anh không?”
“Anh nói gì vậy, anh nói em có phải không?” Tô Lạc Ly chỉ mình rồi chỉ vào bụng mình.
“Nếu em là vợ anh thì giữ bí mật giúp anh đi, nói dối với anh đi, đừng vạch trần anh!”
Điều này làm Tô Lạc Ly không thể tin nổi: “Tại sao? Có anh không tốt à? Sau này anh em có thể giúp đỡ lẫn nhau, đây còn là nỗi khổ tâm của bố mẹ nữa, anh Ngọc cũng tìm được bố mẹ của mình. Chuyện tốt vậy mà, tại sao phải giấu?”
“Không tốt, không tốt chút nào! Đây là chuyện xấu nhất trần đời này!”
Ôn Khanh Mộ như đang gặp phải kẻ thù.
“Không hiểu anh luôn đấy.”
“Không cần phải hiểu! Em cứ làm theo lời anh là được, lát nữa anh sẽ báo tin này cho bố mẹ, lát nữa em đừng lên tiếng!”