Chương 805
“Thế là đúng như anh Ngọc đoán à.”
Tô Lạc Ly chợt phát hiện ra tính chiếm hữu của Ôn Khanh Mộ không chỉ thể hiện ở việc muốn chiếm hữu cô, mà còn thể hiện cả ở việc chiếm lấy bố mẹ, và tất cả những chuyện khác nữa.
“Anh ta đoán trúng cái gì cơ?”
“Chồng ơi, sau này chúng ta sinh hai đứa bé nhé?”
“Tại sao lại phải sinh hai đứa?” Cô đổi chủ đề bất ngờ như vậy, khiến cho Ôn Khanh Mộ cảm thấy không quen lắm.
“Bởi vì em cảm thấy nuôi con một có rất nhiều vấn đề, những đứa bé đó thường ích kỷ, không biết chia sẻ, chỉ thích chiếm mọi thứ về mình, sinh hai đứa thì có vẻ tốt hơn.”
Ôn Khanh Mộ phản ứng lại, anh lập tức giơ tay lên cao, nhưng sau đó chỉ nhẹ nhàng hạ xuống.
“Em đang nói anh là người ích kỷ, không biết chia sẻ, lại còn hay thích chiếm mọi thứ về làm của riêng đấy à?”
“Anh tự hiểu là tốt rồi, lại còn bảo em phải nói rõ ra à? Anh nhìn em đi, em chẳng bao giờ nghĩ như thế cả, bởi vì em và Tô Kiêm Mặc lớn lên với nhau, nên không bao giờ nghĩ như vậy cả.”
“Tô! Lạc! Ly! Em là vợ anh mà lại đi nói đỡ cho người khác à, lại còn không an ủi anh! Em làm vợ kiểu gì thế?”
Ôn Khanh Mộ thật sự cảm thấy rất oán hận, nhưng trong mắt Tô Lạc Ly thì anh chỉ là một cậu nhóc nghịch ngợm mà thôi.
Tô Lạc Ly ôm lấy Ôn Khanh Mộ: “Thật ra anh không chia sẻ bố mẹ mình với ai cả, mà vừa có thêm một người bảo vệ mình, với cả…”
Tô Lạc Ly ngồi thẳng người lên, ghé vào tai của Ôn Khanh Mộ: “Anh không bao giờ phải chia sẻ
Nghe thấy câu đó, Ôn Khanh Mộ vui như mở cờ trong bụng, cuối cùng thì anh cũng cảm thấy mình được an ủi rồi.
“Vậy bây giờ anh muốn được tận hưởng người vợ của riêng anh.”
Ôn Khanh Mộ nở nụ cười xấu xa: “Dạo này em thân thiết hơi quá với anh ta rồi đấy, anh đã thấy hết rồi, sau này không được làm như vậy nữa, phải giữ khoảng cách với anh ta!”
Tô Lạc Ly cảm thấy bó tay, lúc nào người đàn ông này cũng ghen tuông như vậy!
Sáng sớm hôm sau, Mục Chỉ Huyên kéo Tô Lạc Ly vào phòng bếp, từ khi biết rằng đứa con trai còn lại của mình vẫn còn sống, Mục Chỉ Huyên vui đến mức cả đêm không ngủ được.
“Lạc Ly, con nấu ăn ngon như vậy, qua đây dạy mẹ nấu mấy món đi, vất vả lắm mẹ mới tìm lại được con trai, mẹ muốn nấu cho nó vài món.”
“Vâng ạ, mẹ muốn học nấu món gì thế?”
“Làm món nào đơn giản thôi, trước mẹ học theo mấy công thức để làm mà tiếc là làm mãi chẳng được.”
Mục Chỉ Huyên rất buồn phiền, nhiều năm như vậy rồi mà tài nấu nướng của bà vẫn chẳng tiến bộ chút nào.
Tô Lạc Ly bắt tay vào việc dạy Mục Chỉ Huyên nấu ăn, mà Mục Chỉ Huyên cũng rất nghiêm túc nhớ kỹ từng bước một.
“Lạc Ly, mẹ cũng biết sơ sơ rồi, con đi nghỉ ngơi đi, để mẹ tự làm tiếp.”
“Mẹ, cố lên!” Tô Lạc Ly đi ra khỏi bếp, vừa mới vào đến phòng khách thì đã thấy Ôn Khanh Mộ chạy đến.
“Mẹ đâu rồi?”
“Mẹ đang ở trong bếp học nấu ăn.”