Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 851


trước sau

Chương 851

“Tôi rất mong chờ người em trai hoặc em gái này, mặc dù trong nhà đã có rất nhiều em trai em gái. Lạc Ly, tôi cảm thấy chúng ta như vậy rất tốt, cô tỉnh lại đi, tôi đã không vương vấn nữa rồi, tôi vẫn sẽ tiếp tục so ảnh với cô, hơn nữa tôi thề sẽ không bao giờ bắt cô chơi game với tôi nữa.”

Mục Nhiễm Tranh cúi đầu xuống, khóe mắt ngân ngấn nước.

Anh mong thời gian có thể quay lại lúc trước, có thể quay lại quỹ đạo biết bao.

“Tôi nói nhiều như vậy mà sao cô không có phản ứng gì?”

“Cháu về đi.”

“Vậy cháu đi trước đây, chú, nếu như cô ấy tỉnh lại thì chú nhớ báo cho cháu biết nhé.”

“Ừ.”

Mục Nhiễm Tranh đi ra ngoài với vẻ lưu luyến, đi chưa được bao xa anh bỗng nghe thấy giọng nói vọng ra từ bên trong.

“Ly Ly, trên thế giới này còn rất nhiều người đang nhớ thương em, nếu em ra đi mọi người sẽ buồn lắm đấy, em tỉnh lại, tỉnh lại đi mà?”

Qua ô cửa sổ, Mục Nhiễm Tranh nhìn thấy Ôn Khanh Mộ quỳ gối bên giường Tô Lạc Ly.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của chú.

“Ly Ly, có phải anh làm sai chuyện gì không? Có phải ban đầu anh nên lựa chọn lấy đứa bé ra không? Ly Ly, đều tại anh không tốt, là anh không tốt, em tỉnh lại mắng anh đánh anh cũng được, xin em hãy tỉnh lại đi mà?”

“Anh cược thua rồi, anh không nên lấy mạng của em ra để cược! Ly Ly, coi như anh xin em! Anh xin em, Ly Ly, tỉnh lại, mau tỉnh lại đi!”

Ôn Khanh Mộ khóc nức nở

giống như đứa trẻ mắc lỗi.

Mục Nhiễm Tranh đứng bên ngoài, khóe mắt cay cay, lặng lẽ rơi nước mắt.

Tất nhiên anh biết khi Tô Lạc Ly vừa xảy ra chuyện, Ôn Khanh Mộ đã đưa ra lựa chọn.

Khi đợi ở đây, anh cũng nghe các y tá nói, nếu như lúc trước Ôn Khanh Mộ lựa chọn lấy đứa bé ra, chưa biết chừng Tô Lạc Ly sẽ tỉnh lại.

Nhưng chú ấy mới là người phải chịu áp lực khổng lồ đó, không ai biết chú ấy áp lực và sợ hãi cỡ nào!

“Lạc Ly, cô nhất định phải tỉnh lại! Nếu không chú tôi phải làm sao đây?”

Mục Nhiễm Tranh khẽ cắn môi rảo bước rời đi.

Ôn Khanh Mộ vẫn quỳ trên mặt đất, cúi đầu khóc nức nở.

“Ly Ly, chỉ cần em bằng lòng tỉnh lại, em bảo anh làm gì anh cũng làm, em muốn thứ gì anh cũng cho, sau này anh sẽ nghe em tất, anh nói được làm được, em tỉnh lại được không?”

Anh lặp lại những lời này bằng giọng khàn đặc.

Nhưng Tô Lạc Ly không có bất kỳ phản ứng gì, cô không hề cử động, mắt vẫn nhắm chặt, duy trì hơi thở đều đều.

Bụng cô không khác lúc mang thai hơn bảy tháng là bao, dù sao bây giờ cô cũng chỉ có thể sống dựa vào chất dinh dưỡng truyền vào người.

Lại một tháng trôi qua.

Tô Lạc Ly vẫn chưa tỉnh lại, mọi người đều nghĩ rằng có lẽ cô sẽ không tỉnh lại nữa.

Nếu tỉnh lại được e là đã tỉnh lại từ lâu rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện