Thấy người đàn ông trước mặt, trên mặt còn mang theo nụ cười đùa giỡn với đời, mang theo vẻ lưu manh chỉ thuộc về “A Khanh”.
Trong lòng Tô Lạc Ly cảm xúc ngổn ngang.
Người đàn ông nẫy sao không đi làm diễn viên chứ?
Không làm diễn viên thật sự quá đáng tiế!
c Rõ ràng buổi tối vẫn chung chăn chung gối với cô, ban ngày lại giả vẻ không hề liên quan!
“Cô sao thế?” Ôn Khanh Mộ phát hiện hình như Tô Lạc Ly hơi khác lạ.
Tô Lạc Ly liền cười.
“Không, không sao, hú vía một phen, còn tưởng là anh không đến chứ”
“Tôi là người không đáng tin vậy sao?”
Ôn Khanh Mộ nhướn mày, đôi mắt màu lam như ngọc lưu ly, lấp lánh quyến rũ.
Tô Lạc Ly bĩu môi.
“Đúng, không đáng tin, anh không đáng tin nhất!”
“Vậy thì đúng rồi, đừng quên, cô nợ tôi một lần, cộng thêm lần trước, đã là hai lần rồi đó!”
Ôn Khanh Mộ giơ hai ngón tay, về sau phát hiện tư thế này quá ngốc, liền hạ tay xuống.
Tô Lạc Ly đưa vé cho Ôn Khanh Mộ.
“Đây là vé vào, anh vào trước, lát nữa tôi thay đồ xong, cũng phải đi rồi”
Cho dù anh hoàn toàn không cần thứ này, nhưng vẫn nhận lấy.
“Được, vậy tôi đi trước.”
Ôn Khanh Mộ cầm vé đi thẳng ra cửa.
Ngay khi tay anh sắp chạm vào tay nắm cửa.
“A Khanhl”
Tô Lạc Ly xông tới như một mũi tên, trực tiếp ôm lấy Ôn Khanh Mộ từ phía sau, khuôn mặt dán lên lưng của anh.
Ôn Khanh Mộ chỉ cảm thấy sau lưng cứng ngắc, vé trên tay rơi ra, bay bay rồi rơi xuống đất.
“00 “Mỗi lần vào lúc tôi cần giúp đỡ nhất, anh luôn ở bên cạnh tôi, mấy ngày nay, tôi hiểu rõ rồi, đối với chồng tôi, tôi chỉ là một con búp bê tình dục mà thôi, những ngày như vậy tôi không muốn sống nữa…”
Mắt Ôn Khanh Mộ trừng lớn, không dám tin vào tai mình.
“Có người phụ nữ nào nguyện ý ở cùng một người chồng mãi mãi chỉ biết làm tình với mình, đến mặt cũng chưa từng gặp chứ?”
“Tôi nói có đúng không?”
“Nhưng… Nhưng không phải chồng cô đối xử với cô khá tốt sao? Lần trước lúc cô bị bệnh phải nhập viện..”
Tô Lạc Ly cười lạnh một tiếng: “Chắc là sợ tôi chết rồi sẽ phải gánh trên mình một mạng người mà thôi, nếu trong lòng anh ta có tôi, sao đến mặt cũng không cho tôi thấy chứ?”
Ôn Khanh Mộ lại cạn lời lần nữa.
“A Khanh, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, anh mới là người thật sự để ý đến tôi, chờ lễ trao giải kết thúc, tôi ly hôn, anh lấy tôi: Tô Lạc Ly nói rất chậm, chậm đến mức có thể khiến Ôn Khanh Mộ nghe rất rõ ràng.
Cô muốn ly hôn, vậy mà cô lại muốn ly hôn!
Cổ họng Ôn Khanh Mộ như bị nghẹn thứ gì đó, mãi không nói thành lời.
“Nhưng, thế nhưng, tôi là trai bao, cô quên rồi sao? Tôi từng lên giường với rất nhiều phụ nữ!”
“Tôi không chê anh, tôi biết anh là người tốt, hơn nữa, tôi cũng từng lên giường với chồng mình, không phải sao?”
Ôn Khanh Mộ đã không còn gì có thể nói nữa.
Tô Lạc Ly từ từ buông tay ra.
“Anh đi đi, sau khi lễ trao giải kết thúc, chúng ta có thể ở bên nhau rồi”
Ôn Khanh Mộ chỉ cảm thấy sau lưng từng cơn ớn lạnh.
Loại lạnh lẽo buốt xương đó.
Tô Lạc Ly dùng ánh mắt căm ghét nhìn chằm chằm vào.
lưng người đàn ông này!
Thậm chí Ôn Khanh Mộ còn không biết mình về phòng thế nào, chỉ cảm thấy bản thân giống như một cái xác không hồn.
Tô Lạc Ly cười lạnh.
Chỉ anh được trêu đùa, lẽ nào cô được phép trêu đùa một lần sao?
Người mà anh giả trang kia, cướp vợ của chính anh, vở tuồng này thật hay!
Ôn Khanh Mộ về tới phòng mình.
Doãn Cẩn và mấy tên vệ sĩ nhìn