Chương 917
Đi tới cửa Tô Lạc Ly bỗng nhiên dừng lại.
“Em hỏi bác sĩ rồi, bây giờ cơ thể em… Đã không sao nữa, có thể sinh hoạt vợ chồng như bình thường.”
Tô Lạc Ly đưa lưng về phía Ôn Khanh Mộ, thực ra cô đã hỏi từ lâu rồi, chỉ là cô không nói với Ôn Khanh Mộ thôi.
Cô cũng không ngờ Ôn Khanh Mộ lại nhịn giỏi như vậy, một khi chưa được cô cho phép thì quyết không chạm vào cô.
Nói xong Tô Lạc Ly lập tức mở cửa ra ngoài.
Trong phòng khác, bé cưng cũng vừa mới tỉnh, Tô Lạc Ly vội vàng cho con bú, sau khi cho con ăn xong thì cô mới trở lại phòng ngủ.
Mở cửa ra, đập vào mắt cô là căn phòng tối om.
Cô đang định lần mò công tắc điện thì bỗng nhiên bị một người bế bổng lên.
Ngoài Ôn Khanh Mộ ra thì còn ai vào đây nữa?
Ôn Khanh Mộ bế Tô Lạc Ly đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Trong màn đêm yên tĩnh, trong căn phòng tối om, hai người lắng nghe nhịp tim của nhau.
“Ly Ly, thật ra em cũng rất muốn đúng không?”
“Em không hề!” Tô Lạc Ly vội vàng chối bay.
“Vậy em chạy đi hỏi bác sĩ chuyện này làm gì? Thật ra em muốn từ lâu rồi!” Giọng Ôn Khanh Mộ lộ vẻ xấu xa.
“Em nghĩ cho anh thôi! Em thấy anh nhịn cực khổ quá!”
“Anh hiểu, anh hiểu cả, phụ nữ ấy mà, nên rụt rè một chút đúng không nào? Anh biết em rất muốn, anh sẽ thỏa mãn em ngay
“Em đâu có?” Tô Lạc Ly thực sự tức chết vì anh.
Ôn Khanh Mộ không nói gì nữa mà đáp lại cô bằng nụ hôn dịu dàng.
Trong phòng mây vờn mưa bay, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập và nhịp tim đập thình thịch.
“Chồng ơi, thực ra em vẫn luôn rất sợ, em sợ mình sinh con xong sẽ không thỏa mãn được anh, liệu anh có chê em không?”
Xung quanh tối om khiến người ta dễ thổ lộ tâm sự hơn, Tô Lạc Ly vừa thở gấp vừa nói.
Ôn Khanh Mộ leo lên người cô.
“Anh làm gì vậy, còn muốn nữa sao?”
Đã làm hai lần rồi, người đàn ông này không biết mệt à?
“Chẳng phải em lo anh sẽ chê em sao? Vậy anh lập tức dùng hành động để chứng minh rằng anh có chê em không nhé?”
Tô Lạc Ly khóc không ra nước mắt, cô có thể thu hồi lời nói của mình không?
Ôn Khanh Mộ giống như con dã thú không biết thỏa mãn là gì, tham lam gặm mút bờ môi Tô Lạc Ly, hôn hít khắp người cô.
Cơ thể anh đã nhịn quá lâu, giống như muốn bù đắp lại những lần trước đó.
Tô Lạc Ly cảm thấy mình thật bi thảm.
Xem ra hôn nhân không tình dục tốt biết bao, cô không nên thương xót người đàn ông này! Đáng lẽ phải để anh nhịn cả đời!
Đêm nay là một đêm vô cùng đẹp.