Chương 972
“Tôi… tôi sẽ đi giải quyết ngay.” Giám đốc bộ phận sản xuất thấy thái độ này của Tô Nhược Vân thì cũng không dám đắc tội, dù sao có được công việc cũng không dễ, vì thế vội vàng đi xuống.
Tô Nhược Vân vừa mắng giám đốc bộ phận sản xuất đi thì Tô Khôn đến văn phòng.
“Vân Vân, bây giờ con càng ngày càng không tiện, không có việc gì quan trọng thì đừng tới đây.”
Mặc dù Tô Khôn cũng muốn nhàn rỗi, nhưng ông ta vẫn xót con gái.
“Không sao đâu bố, con ở nhà cũng ngột ngạt, bí bách. À đúng rồi, bố biết Tô Lạc Ly sống ở đâu không?”
“Trước đây nó sống trong biệt thự ở khu Rainbow, bây giờ thì bố không rõ. Con hỏi chuyện này làm gì?”
“Không có gì, có người nhờ con hỏi hộ thôi ấy mà. Không ngờ cô ta cũng sống ở biệt thự!”
Tô Nhược Vân cũng biết tình hình kinh tế của Tô Lạc Ly.
“Biệt thự ở khu Rainbow cũng gọi là biệt thự sao? Mặc dù vị trí địa lý nơi đó đẹp, nhà cũng đẹp, nhưng nghe nói bị ma ám nên giá nhà giảm sâu, còn ai ở đó nữa?”
“Thì ra là vậy. Không có gì đâu bố, con về trước đây.”
Hoa viên Crystal.
Trong phòng khách tràn ngập tiếng cười.
Mặc dù bé cưng lúc mới sinh yếu ớt, nhưng sau này ăn được ngủ được, bây giờ đã phát triển như các bé bằng tuổi khác.
Trong phòng khách, bé con đang bò đi bò lại trên đất, cái mông lắc lư bên này sang bên kia, cực kỳ đáng yêu.
Bởi vì hôm nay thời tiết quá nóng, công ty cũng không nhiều việc nên Ôn Khanh Mộ ở nhà.
Anh ngồi
Quản gia Vương đi tới, nói nhỏ vào tai Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ lập tức nheo mắt.
“Thật sao?”
“Thật ạ, bên phía khu Rainbow gọi điện tới hỏi bây giờ phải làm sao.”
Tô Lạc Ly thấy quản gia Vương nói chuyện với Ôn Khanh Mộ thì bảo người giúp việc để ý bé cưng, sau đó cô bước tới.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có nhóm phóng viên chạy đến nhà trước kia của chúng ta ở khu Rainbow làm loạn.”
Vì Ôn Khanh Mộ nghĩ bên khu Rainbow có tất cả hồi ức của anh và Tô Lạc Ly, có thể thi thoảng sẽ sống thế giới của hai người nên vẫn luôn cho người giúp việc canh giữ ở đó.
“Không ngờ họ lại chạy tới tận nhà làm loạn! Thật quá đáng!”
“Còn không phải nhờ em gái em sao? Nếu không thì ai biết em ở đâu.”
Tô Lạc Ly giật mình toát mồ hôi lạnh: “May mà chuyển nhà rồi, nếu vẫn ở bên kia thì sẽ xảy ra chuyện lớn.”
“Bảo người bên khu Rainbow tìm cơ hội rút lui hết đi, gặp phóng viên cũng không cần để ý.”
Ôn Khanh Mộ nói với quản gia Vương.
Nhưng cũng không thể kéo dài mãi được, chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết.
Với tính của Tô Nhược Vân, chắc chắn cô ta sẽ không để thời gian làm lãng quên chuyện này, cô ta sẽ luôn nhắc nhở mọi người về sự tồn tại của nó, nếu không cô ta sẽ thất bại trong gang tấc.