Chương 990
Anh không cho phép bất kỳ người nào nói xấu anh trên weibo, nếu như có ai ngứa mắt với hai vợ chồng anh hoặc nói xấu gì đó thì anh sẽ lập tức thể hiện ra nỗi oán hận của mình với người đó.
Mà lạ thay, hành động ấy của anh không hề khiến cư dân mạng phản cảm, mà trái lại còn khiến cho người ta cảm thấy anh rất đáng yêu, họ còn đặt cho anh một biệt danh mới: Ôn Giận Hờn.
“Nghĩa của cụm từ thể hiện tình cảm thì cũng chỉ là thể hiện tình cảm thôi, tại vì chúng ta sống với nhau rất tình cảm, sau đó còn thể hiện cho người ta xem nữa nên gọi là thể hiện tình cảm thôi.”
Tô Lạc Ly kiên nhẫn giải thích cho Ôn Khanh Mộ.
Từ khi Ôn Khanh Mộ bắt đầu dùng weibo đến giờ thì Tô Lạc Ly cũng phát hiện ra khuyết điểm mới của anh, đó là anh không hiểu những từ lóng mà mọi người trên mạng hay dùng. Có cảm giác như anh là người sao hỏa vậy.
“À, có người nói là hai chúng ta thể hiện tình cảm. Anh còn tưởng là từ gì đó cao siêu lắm! Hóa ra nghĩa của cụm từ đó ngay ở ngoài mặt chữ.”
Ôn Khanh Mộ vừa nói vừa mở weibo ra, bắt đầu trả lời các bình luận của các cư dân mạng.
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ nghịch điện thoại thì mới nhớ ra là cô đã vứt điện thoại đi đâu đó mất rồi.
“Chồng ơi, anh có thấy điện thoại của em đâu không?”
“Không, ai biết được là em đã ném nó đi đâu chứ?”
Ôn Khanh Mộ cúi đầu nghịch điện thoại, không buồn ngẩng đầu lên.
“Để em đi tìm nào.”
Tô Lạc Ly xuống giường, chuẩn bị tìm điện thoại của mình.
“Quay lại đây cho anh!”
“Anh làm gì thế? Em không thấy điện thoại đâu cả, em muốn tìm
“Tìm điện thoại gì chứ? Ra đây thể hiện tình cảm với nhau đi!”
Ôn Khanh Mộ dùng một tay túm Tô Lạc Ly lại: “Họ nói chúng ta thích thể hiện tình cảm còn gì? Vậy thì để anh thể hiện cho họ xem! Để cho họ ăn no cơm chó đi nào!”
Tô Lạc Ly phát hiện ra trong nhà mình mới có thêm một cậu thiếu niên nghiện internet mất rồi.
“Để em tìm điện thoại đã nhé?”
“Tìm được điện thoại thì kiểu gì em cũng sẽ bắt đầu nghịch điện thoại! Em là thành viên của tộc Cúi Đầu, ngày nào cũng chỉ biết chơi điện thoại thôi, em có biết là làm như vậy thì sẽ hại đến xương cổ lắm không hả? Bây giờ người trẻ nên bỏ điện thoại xuống, giao lưu về mặt tâm hồn với người khác, tất nhiên, nếu em muốn giao lưu về mặt thân thể với anh thì anh cũng không phản đối đâu.”
Tô Lạc Ly ôm eo của Ôn Khanh Mộ, khóc dở mếu dở.
Chẳng biết ai là thành viên của tộc Cúi Đầu nữa, ai mới là người ngày nào cũng nghịch điện thoại chứ?
“Làm sao vậy? Em muốn giao lưu về mặt thân thể với anh à? Lại đây nào!”
Ôn Khanh Mộ nói xong thì liền ra tay định cởi quần áo của Tô Lạc Ly ra.
Tô Lạc Ly vội vàng lùi về phía sau: “Anh đừng có mà nghịch ngợm nữa, con trai còn đang ngủ đấy.”
“Không nghịch ngợm cũng được, nhưng anh phải đồng ý với em là không được nghịch điện thoại, phải chơi với anh cơ.”
“Được rồi, không nghịch điện thoại nữa, chơi với anh.”
“Cũng tạm được. Nào, lại đây chụp mấy tấm ảnh để thể hiện tình cảm nào!”