Chương 994
Vương Vĩ đứng ở cửa ra vào, đánh mắt ra hiệu với anh.
“Ly Ly, em chơi với tên oắt con này trước đi, anh đi một lúc rồi quay lại.” Ôn Khanh Mộ xoa đầu Tô Lạc Ly rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Lạc Ly nhìn anh, sau đó lại quay sang nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Vương Vĩ.
“A, ô…” Bé cưng bỗng hét lên, cậu bé muốn lấy đồ chơi, nhưng vì tay ngắn quá nên cậu bé không với tới.
“Được rồi, được rồi, cái tính nóng nảy này của con giống hệt bố.” Tô Lạc Ly vội vàng lấy đồ chơi đưa cho bé cưng.
“Có đúng là hai vợ chồng họ không?”
“Chính miệng họ nói rằng đó là bố của mợ chủ, chắc sẽ không nhầm đâu.”
Ôn Khanh Mộ nhìn liếc về phía Tô Lạc Ly: “Để tôi xuống gặp ông ta, ông trông chừng mợ chủ đi.”
Ôn Khanh Mộ nói xong thì đi xuống lầu.
Tô Khôn và Vương Vãn Hương đã đi vào phòng khách, hai người nhìn phòng khách rộng rãi sáng sủa thế này thì choáng váng.
Ngày trước Tô Khôn tự cho mình là người giàu có, nhưng nếu so sánh với Ôn Khanh Mộ thì chút tiền của ông ta cũng chỉ như cơn mưa bụi mà thôi.
“Ông nó ơi, mẹ ơi, căn phòng này to thật đấy! Phải tốn bao nhiêu tiền mới xây được một căn phòng như này chứ! Thiết bị được lắp đặt ở đây cũng xa hoa quá, nhìn như cung điện ấy!”
“Tên Ôn Khanh Mộ này là người giàu nhất đấy, nghe nói là cậu ta đã chi mấy trăm triệu để xây được căn phòng này đấy.”
“Mẹ ơi! Chút tiền tiết kiệm của chúng ta còn chẳng đủ để cậu ta xây nhà! Sao Tô
Vốn dĩ Vương Vãn Hương chỉ định đến nhờ Tô Lạc Ly giúp đỡ, chỉ cần Tô Khôn không đi tù là được.
Nhưng mà khi nhìn thấy căn phòng xa hoa thế này, ai mà chẳng động lòng chứ?
Ai cũng có lòng tham cả.
Mà Tô Khôn cũng nghĩ giống Vương Vãn Hương, dù thế nào thì Tô Lạc Ly cũng là con gái ruột của ông ta, cùng lắm thì ông ta phải hạ thấp cái mặt mo này xuống vậy.
Không có công ty rượu Tô Kỳ thì sao chứ? Ông ta vẫn còn có con gái Tô Lạc Ly và con rể Ôn Khanh Mộ rồi còn gì!
Bây giờ chỉ cần làm thân được với hai người này thì sau này ông ta sẽ được sống sung túc rồi.
Ôn Khanh Mộ đứng trên bậc thang nhìn hai người đang đánh giá nhà mình với ánh mắt tham lam.
Ôn Khanh Mộ cười khẩy, sau đó khẽ ho một tiếng.
Tô Khôn thấy anh thì vội vàng đi ra đón.
“Con rể! Nhìn con khôi ngô tuấn tú thật đấy!”
Tô Khôn đưa tay ra, chuẩn bị bắt tay với Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ chẳng buồn nhìn ông ta, cứ thế đi thẳng về phía ghế sofa rồi ngồi vắt chéo chân.
Tô Khôn bị lờ đi thì vội vàng kéo tay Vương Vãn Hương ra ngồi xuống ghế sofa theo.