"Anh...!Anh Trung..."
Hắc Ảnh giúp đỡ lấy cô, cô vững vàng đứng dậy, vội vàng vỗ vỗ mông, nói: "Tôi không sao, anh đến tìm chị Trúc Linh đúng không?"
"Ừm, tôi đi vào trước."
Hắc Ảnh thản nhiên lướt qua, đối với cô gái này hoàn toàn là góp vui lấy lệ, không có tình cảm.
Phương pháp đơn giản nhất chính là lợi dụng phụ nữ, anh đã lợi dụng vô số cô gái, nếu mỗi cô gái đều phải chịu trách nhiệm, vậy thì cả đời này của anh cũng không đủ.
Anh nhìn thoáng qua cô, đi nhanh vào cũng không quay đầu nhìn lại.
Mà Châu Vũ đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn theo bóng dáng của anh, không biết vì sao, trái tim lại có chút đau xót.
Nhìn thấy mặt của Cố Thành Trung, trong đầu cô lại hiện ra khuôn mặt của Dương Việt, càng ngày càng rõ, hai gương mặt đến cuối cùng vậy mà lại hòa làm một.
Rõ ràng là vẻ ngoài không giống nhau, hơi thở, dáng người, ngay cả tính cách cũng không giống nhau, căn bản không có chỗ giống, nhưng tại sao cô lại cảm nhận được trên người Cố Thành Trung một cảm giác quen thuộc của Dương Việt.
Miệng cô nhếch lên một nụ cười chua xót, tự an ủi mình.
Nhất định là do cô quá nhớ Dương Việt, mới có thể như thế.
Cô đã động lòng, nhưng mà tăm tích người kia bây giờ vẫn chưa rõ.
Sớm biết vậy....!Sớm sẽ nhận lời của anh.
Hứa Trúc Linh đang ở trong phòng bếp kiểm kê thực phẩm, bận tối mặt tối mày, cô vừa là bếp trưởng vừa là bà chủ, nhà hàng vừa mới khai trương, cho nên có rất nhiều chuyện đều cần tự cô làm, vô cùng vất vả.
Cô thấy Cố Thành Trung đến rồi, nói: “Anh đến rồi, anh nghỉ ngơi trước đi, em đợi chút nữa là được rồi."
"Anh giúp em."
Anh tiến đến, phụ cô kiểm tra giấy tờ, một số đồ vật nặng đều là anh giúp cô làm, giúp cô giảm bớt không ít gánh nặng.
Cô thở một hơi nhẹ nhõm, nhìn thấy âu phục của anh bị vấy bẩn, nói: “Quần áo của anh so với những thứ này đắt hơn nhiều, lại lãng phí rồi."
"Vậy cũng không sánh được với em."
Anh chỉ chỉ vào trán cô, giọng điệu tràn đầy cưng chiều cô.
Trong lòng Hứa Trúc Linh vô cùng hạnh phúc, Cố Thành Trung có thể không cần biến mất, vậy có phải bọn cô vẫn có thể hòa hợp như lúc đầu?
"Vậy anh tính khi nào thì cưới em? Thông báo với mọi người một lần nữa, em vẫn là vợ của anh."
"Nếu như em muốn tái hôn, bây giờ chúng ta có thể cầm hộ khẩu đi đến cục dân chính."
"Cái gì?"
Hứa Trúc Linh sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh.
Tái hôn?
Bọn họ căn bản không ly hôn, tái hôn cái gì chứ?
"Làm sao vậy? Em cảm thấy quá sớm đúng không? Hay là muốn anh dưới sự chứng kiến của mọi người, cầu hôn em, cho em một hôn lễ hưng thịnh?"
Hứa Trúc Linh vội vàng tỉnh táo lại, nhắm mắt lại, che giấu vẻ khiếp sợ trong đáy mắt.
Cô không thể biểu hiện ra ngoài, tránh cho đối phương nhìn ra sơ hở.
Cô điều chỉnh hơi thở, lại nhìn về phía anh, có điều một giây đồng hồ sau, trên mặt liền hiện vẻ tươi cười.
"Đương nhiên, con gái luôn cần hình thức mà, cho dù là lần cưới thứ hai của em! Nhưng mà, trước tiên không vội lĩnh chứng, anh cầu hôn trước! Em muốn cho tất cả mọi người chứng kiến, lúc đấy nếu anh còn làm tổn thương em, em sẽ không buông tha cho anh."
Lúc cô nói những lời này, trên mặt khẽ mỉm cười, nhưng bàn tay nhỏ dưới ống tay áo đang bóp chặt.
Móng tay đâm sâu vào da thịt, đau đến xuyên thấu vào tim.
Cô rất muốn lớn tiếng chất vấn, người trước mặt cô rốt cuộc là ai.
Giống Cố Thành Trung y như đúc, nhưng lại không phải anh.
Vậy Cố Thành Trung thật sự đi đâu rồi?
"Được, anh sẽ cho em một lời giải thích!"
Anh ôm cô vào lòng, rõ ràng là một vòng tay ấm áp, nhưng lúc này làm thế nào cũng không cảm nhận được độ ấm.
Ngược lại cô lại cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đến cả người run rẩy.
Cô cùng Cố Thành Trung ăn cơm, anh nhận được điện thoại của Khương Anh Tùng, trở về xử lý công việc.
Lúc rời đi, vừa hay nhận được hoa mà Dương Việt gửi đến.
Cùng một nhân viên gửi hoa, mỗi ngày đều là một bó hoa khác nhau.
"Hoa này..."
Hắc Ảnh nhìn thấy bó hoa đã bị động tay qua, biết rõ còn hỏi.
"Anh có còn nhớ Dương Việt không? Chủ tịch Ngân hàng Trang sức, trước kia theo đuổi Châu Vũ, hiện tại người ở nước ngoài xảy ra chuyện rồi, không rõ tung tích, nhưng hoa vẫn được gửi đến mỗi ngày.
Châu Vũ vẫn còn đang khổ sở, luyến tiếc không nỡ trả lại, cẩn