Châu Vũ ra khỏi cửa nhà họ Dương, Hứa Trúc Linh đưa cô ấy trở lại trường, ở trên xe cô ấy gọi cho bố mẹ.
Hứa Trúc Linh vốn nghĩ rằng cha mẹ cô ấy nhất định sẽ phản đối, nhưng không ngờ lại nhận được sự ủng hộ bất ngờ.
Cúp điện thoại xong, Châu Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, có lẽ bản thân cô ấy cũng không ngờ tới.
Ý của bố mẹ cô ấy là coi trọng trách nhiệm và đạo đức là trên hết.
Bây giờ mọi người đang chán nản, bọn họ cũng không có mối quan hệ thực sự, cô ấy có thể chọn rút lui.
Nhưng cũng có thể lựa chọn kiên trì đến cùng, một khi đã quyết định tiếp tục kiên trì thì đó là một loại trách nhiệm, là trách nhiệm phải gánh vác đến cùng, không thể rút lui giữa chừng.
Cha mẹ cô đều là những người có tư tưởng và học thức cao, tôn trọng ý kiến của Châu Vũ, chỉ cần mọi việc không vi phạm pháp luật, không gây nguy hiểm cho người khác, lương tâm không thẹn với trời đất.
Sau khi cúp điện thoại, không khí trên xe rơi một khoảng dài im lặng.
Cuối cùng, Châu Vũ lên tiếng: "Chị Trúc Linh, em có thể sẽ không đến nhà hàng mấy ngày.
Chị có thể trực tiếp trừ vào tiền lương của em.
Em muốn đến nhà họ Dương chăm sóc Dương Việt nhiều hơn."
"Không sao đâu, chị thật sự đã đánh giá sai em rồi.
Chị cứ tưởng em là người nhát gan, không ngờ em lại can đảm như vậy, dũng cảm hơn chị hồi đó rất nhiều."
"Dù em và anh ấy quen biết chưa lâu nhưng em chắc chắn rằng anh ấy là người mà em đang tìm kiếm, em muốn lúc nào cùng ở bên anh ấy.
Dù em còn nhỏ nhưng em biết phân biệt đúng sai.
Con người chỉ sống một lần, tại sao lại không thể sống theo cách mình muốn?”
"Em nói đúng, không ai có quyền chỉ trích cách nghĩ của em, chỉ cần em không thẹn với lòng mình là được.”
Hứa Trúc Linh nhìn cô gái nhỏ bên cạnh với cặp mắt khác xưa, đồng thời hy vọng rằng Dương Nguyệt có thể mau chóng khỏe lại, đừng làm trễ nải quá nhiều thời gian của cô ấy.
Tuổi trẻ của con gái thật vô cùng đáng quý.
Hứa Trúc Linh đưa cô ấy trở lại trường học, muốn xem thời gian, lại phát hiện ra điện thoại đã hết pin.
Cô lo lắng Cố Thành Trung sẽ tìm mình, vội vàng lái xe trở lại nhà hàng.
Lúc trở về đã là mười hai giờ đêm.
Ở trước cửa cô đã nhìn thấy Cố Thành Trung, ánh đèn ở hành lang chiếu lên người anh, kéo dài bóng hình anh, khiến anh trông có chút cô đơn.
Cô lập tức bước tới, nói: "Em xin lỗi, đã để anh đợi lâu rồi.
Em có chút việc nên bị trì hoãn ".
"Dương Việt đã trở lại rồi, phải không?"
"Anh biết hết rồi."
"Chỉ cần anh muốn biết, anh sẽ biết."
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói: "Sao lại lạnh thế, anh giúp em sưởi ấm."
Hứa Trúc Linh bị anh giữ lấy, cố ý giãy dụa một chút, nhưng không tài nào giãy ra được, vì vậy liền tùy anh.
"Anh ta vẫn khỏe chứ?"
"Không khỏe, thậm chí rất tệ, là người thực vật, khuôn mặt bị biến dạng diện tính lớn, cho dù anh ta có tỉnh lại cũng...!cũng không còn là thanh niên lãng tử nhanh nhẹ như trước đây nữa, thật đáng tiếc."
Nghe vậy, Hắc Ảnh khẽ nheo mắt, anh không ngờ lũ đàn em của mình làm việc không gọn gàng như vậy, vậy mà để cho Dương Việt sống sót, còn được đưa về Đà Nẵng an toàn.
Nhưng nhìn thấy tình trạng anh ta như vậy, cũng khó có thể tỉnh lại, cũng không phải rất lo lắng.
"Nhưng, điều làm em ngạc nhiên là Châu Vũ vẫn kiên quyết muốn ở bên anh ta."
"Cái gì?"
Khi Hắc Ảnh nói ra câu này, bàn tay to lớn của anh tăng thêm lực nắm chặt cô, cô hơi cau mày.
Đau...
Cô vội vàng rụt tay lại, nói: "Anh bị sao vậy?"
Hắc Ảnh nhận ra bản thân thất thố, che đậy cảm xúc nói: "Lời em vừa nói...!là có ý gì?”
"Châu Vũ cảm động rồi, cho dù là Dương Việt trở thành như vậy, cô ấy cũng không chịu từ bỏ.
Cô gái này quá cố chấp, nhận định một người, mười con bò cũng không kéo về được."
"Cô ấy...!thế mà lại cố chấp như vậy?"
Kết quả như vậy nằm ngoài dự đoán của anh, anh không ngờ bây giờ vẫn còn có những cô gái tình sâu nghĩa nặng như vậy.
Bọn họ không xác nhận bất kỳ mối quan hệ hay lời hứa nào, cô ấy lại không rời đi khi Dương Việt bệnh nặng mà lựa chọn ở lại.
"Anh có vẻ rất quan tâm đến chuyện của Châu Vũ?"
Hứa Trúc Linh nhận ra có điều gì đó rất lạ, trước đây anh rất ít khi hỏi han các cô gái khác, nhưng lần này lại có vẻ đặc biệt quan tâm.
"Không phải, anh chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên.
Hiện tại có quá nhiều người bỏ đá xuống giếng, và quá ít người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, vì vậy hành động của cô gái này khiến anh thấy ngạc nhiên mà thôi.
Không nhắc đến cô ấy nữa, chúng ta về thôi, đêm