Em bắt đầu dịch từ chương 1300 (= chương 1014 trên app noveltok, cũng = chương bên Trung luôn).
Hiện tại là chương 1375 ứng với truyện Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ trên Noveltok chương 1089.
Khiếp các web khác tách nhỏ chương lộn xộn mà vớ vẩn quá.
Em note lại cho mọi người rõ.
Có thể lên Noveltok đọc mất phí hoặc chờ được em dịch thì đọc Free tại đây.
- -----
Trước kia cô từng bị người ta khi dễ, hiểu được bọn họ sợ nhất là điều gì.
Bắt nạt kẻ yếu.
Gặp được kẻ yếu thì giẫm hơn, gặp người mạnh lại rụt chân về, đây thực chất là thói hư tật xấu của con người.
Cô sẽ không vô duyên vô cớ ra tay, nhưng đối với những kẻ khinh thường người khác quá, vậy cô sẽ giáo dục bọn họ, cô sớm không còn là quả hồng mềm yếu, mà là một con nhím, cả người đều là gai nhọn.
Ai động vào, sẽ bị đâm đến máu chảy đầm đìa.
"Cô...."
Ông Dương nghe nói thế tức giận đến không nói nên lời, sắc mặt xanh mét.
Cuối cùng, ông phất tay áo lên, lạnh lùng quát lớn: “Cô Linh, nhà họ Dương chúng tôi thấp cổ bé họng, không lay động được, nhưng đây là địa bàn nhà họ Dương, ở đây không hoan nghênh cô, mời cô đến từ đâu thì về lại nơi đó, vĩnh viễn không cần quay lại đây!"
"Nhà họ Dương, tôi cũng chả thèm đến, nếu không phải vì cô em gái ngốc này của tôi đối với Dương Việt tình thâm nghĩa trọng, ông nghĩ rằng tôi sẽ đến sao?"
Hứa Trúc Linh tức giận trợn mắt, cầm chặt tay của Châu Vũ, nói: “Châu Vũ, chúng ta đi, lần này chắc em hết hy vọng rồi chứ..."
Cô đang nói, đột nhiên phát hiện Châu Vũ không vừa ý, đứng yên tại chỗ, vậy mà không chịu cùng cô rời đi.
Chân cô như đang chứa đầy chì, thế nào cũng không thể nhúc nhích được.
Hứa Trúc Linh không khỏi hung hăng nhíu mi, nói: “Không lẽ em vẫn chưa hết hy vọng sao?"
Bà Dương nghe như thế, không kìm được mà có vài phần đắc ý.
Bà châm biếm nói: “Cô Vũ, tôi khuyên cô về sau đừng đi tìm đàn ông nữa, nếu không tìm người nào liền khắc người đó.
Con trai tôi gặp phải tai tinh như cô mới đổ máu, cô cũng đừng thích nó nữa, quả thực là đang nguyền rủa nó!"
"Cô Vũ, làm ơn hãy tránh xa nhà họ Dương xa một chút, đừng làm ô uế cánh cửa nhà họ Dương nữa..."
"Bà câm miệng!"
Châu Vũ đần ra, không biết cãi lại, nhưng cô không phải người riêng.
Hứa Trúc Linh trừng mắt nhìn qua, bà Dương bất đắc dĩ im miệng, muốn phản bác nhưng không biết làm thế nào.
"Châu Vũ, sao em lại ngốc như vậy?"
Cô không ngừng khuyên can.
"Không phải, chị Trúc Linh, em cảm thấy lời chị nói vừa rồi rất đúng."
"Lời nào?"
"Em nên trả cho bà ấy một bạt tai, em không thể bị đánh một cách oan uổng như vậy."
Châu Vũ không chớp mắt, nhìn chằm chằm bà Dương, nói từng chữ một.
Âm thanh tuy không lớn, nhưng rất trong trẻo, rõ ràng, mọi người ở đây đều nghe thấy.
Bà Dương nghe nói thế, ánh mắt trừng lên thật to.
"Làm càn! Cô chẳng qua chỉ là hậu sinh vãn bối, cô hại chết con tôi, còn dám nói với tôi như vậy?"
Bà Dương không làm gì được Hứa Trúc Linh, chẳng lẽ còn không đối phó được Châu Vũ sao?
Bố mẹ đều là giáo viên, có cái gì phải sợ chứ?
Bà Dương tiến lên, nâng cao cánh tay, là muốn cho cô một bạt tai nữa.
Nhưng Hứa Trúc Linh ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, vội vàng ra tay, giữ chặt cổ tay bà.
Lần này cô vô cớ ra tay, không có lý do để tát lại một cái, nhưng Châu Vũ thì có thể.
"Châu Vũ!"
Châu Vũ sau khi nghe được, ngầm hiểu, biết rõ giờ phút này mình nên làm gì.
Cái gì là đúng, cái gì là sai.
Cô không chút do dự ra tay, cho bà Dương một cái tát.
Một trái một phải, hai dấu tay lại nhìn rõ như vậy.
Bà Dương hai má ửng đỏ, mắt thường cũng có thể thấy được vết đỏ không ngừng sưng lên.
"Chồng ơi...."
Bà òa khóc, nhìn ông Dương cầu cứu.
Ông Dương cũng tức giận, ở ngay trước cửa nhà, mà vợ lại bị hai vãn bối đánh hai bạt tai, đây thật quá khinh người rồi.
Ông Dương bất chấp tất cả, cầm tay Châu Vũ, Hứa Trúc Linh muốn ngăn cản, lại bị ông Dương hung hăng đẩy ngã trên mặt đất.
Trên mặt đất đều là đá nhỏ vụn, cú ngã lại không nhẹ, lòng bàn tay cô nặng nề đập xuống đất, đâm thủng da thịt.
Cô đau đớn hít một hơi.
Châu Vũ thấy cô té ngã trên mặt đất, muốn lại đỡ, không nghĩ ông Dương lại hung hăng cho cô mấy bạt tai.
Hai tay trái phải, bốn lần liên tiếp.
Miệng Châu Vũ đều thấm ra máu tươi.
Ông buông tay, Châu Vũ liền lung lay ngã nhào xuống mặt đất, đầu óc choáng váng.
Ông lập tức nhìn Hứa Trúc Linh, nuốt nước miếng, lấy hết can đảm cũng không dám động vào cô một chút.
Thật ra là vì thân phận