Cố Ngọc Vy nghe xong câu đó, cảm thấy mình bị đả kích nặng nề.
“Anh, anh làm vậy cũng quá đáng quá rồi đấy? Dù gì em cũng là em gái của anh, anh làm như vậy không cảm thấy là đang làm tổn thương em sao?”
“Ngoan, em lấy chồng rồi thì bảo chồng em chiều em, bây giờ anh là chồng người khác rồi.”
“Hừ…”
Câu này Cố Ngọc Vy không thể nào phản bác được, những gì anh nói cũng có mấy phần là có lý.
“Được rồi, được rồi, hai người bao nhiêu tuổi rồi mà còn tranh nhau như vậy.
Ngọc Vy, anh làm xong tôm cho em rồi, còn có cả cua hoàng đế nữa?”
“Anh chê em già sao?”
Nguyên Doanh không nói gì còn không sao, vừa lên tiếng đã bị “mũi súng” của Cố Ngọc Vy nhắm tới.
Nguyên Doanh vô tội rụt cổ lại, anh ngồi không cũng bị trúng đạn nữa.
Hai người đứng trong phòng bếp tranh cãi với nhau còn Cố Thành Trung đã bê đồ ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, mắt anh đã bắt gặp đôi mắt trong veo như mây.
Ánh mắt cô lấp lánh, nhìn anh dịu dàng, bên trong chất chứa đầy tình yêu.
Cố Thành Trung hơi nhíu mày, anh bước nhanh về phía trước.
Một tay anh bưng đĩa, một tay ôm eo cô.
Anh dùng lực của một cánh tay để nhấc cả người cô lên.
Cô tiện thế dựa vào trong lòng anh, cánh tay nhỏ ôm lấy cổ anh để chắc chắn mình sẽ không bị rơi xuống.
“Sao em không đi dép vậy? Trong phòng có máy sưởi nhưng nền đất vẫn lạnh, không tốt cho sức khỏe của em.”
Hứa Trúc Linh cũng không phát hiện ra điều này, vừa nãy cô vội vàng đi xuống đây nên quên mất không đi dép.
Cô không nhớ nhưng người đàn ông này vừa nhìn đã nhận ra.
Có lẽ...!là ánh mắt tinh tường anh dành riêng cho người trong lòng.
“Em còn tưởng là anh lại bỏ em đi.”
Cô vươn vai thoải mái, cô vẫn cảm thấy cơ thể mình nhức mỏi.
“Không đâu, lần này anh không đi đâu cả.”
“Vậy thì tốt.”
Cô mỉm cười rạng rỡ.
Bốn người cùng ngồi vào chỗ, cả một bàn thức ăn thịnh soạn.
Hứa Trúc Linh không nhìn thấy chú An đâu định hỏi nhưng cuối cùng cô vẫn kìm lại được.
Cô đại khái đoán được câu trả lời nhưng… không dám hỏi.
Cô sợ hỏi ra kết quả sẽ làm cô thất vọng.
Hắc Ảnh biết rõ mọi chuyện như vậy, nhất định là có cả người giúp đỡ trong công việc và cuộc sống hàng ngày.
Người biết chuyện công việc rõ nhất chính là Khương Anh Tùng và Lâm Thanh Huyền lại là đàn em ruột của anh ta.
Còn trong cuộc sống…
Chú An…
Chỉ có chú ấy là người phục vụ Cố Thành Trung hàng ngày, tất cả mọi chuyện dù là nhỏ nhất chú ấy cũng đều nhớ rõ.
Cô thật sự không tưởng tượng được, một người hiền lành như chú An lại là tai mắt của Hắc Ảnh bên cạnh Cố Thành Trung.
Cô nghĩ nhất định chú ấy có điều gì khó nói.
Hứa Trúc Linh đã đói từ lâu, cô nhìn chăm chú miếng thịt bò cuộn đang đổi màu.
Cố Thành Trung nhúng thịt giúp cô, còn mình lại chưa ăn được miếng nào.
Anh không thích ăn những thứ linh tinh thế này, mặc dù anh thích chuẩn bị nhưng đó là vì Hứa Trúc Linh thích.
Nhìn thấy cô ăn vui vẻ như vậy, trong lòng anh cũng thấy mãn nguyện.
Ăn xong, Hứa Trúc Linh thấy hơi no, cô và Cố Ngọc Vy đi dạo trong sân cho tiêu cơm và uống một chút hồng trà.
Cố Ngọc Vy nói: “Chị có biết khoảng thời gian này anh em trải qua như thế nào không?”
“Trải qua như thế nào? Đến bây giờ chị vẫn chưa biết anh ấy đi những đâu mà lại biến mất những một tháng.”
“Anh em đoán rằng có người đứng đằng sau Tạ Quế Anh chỉ đạo cô ta nên muốn đích thân kiểm tra và để chị ở ngoài.
Tạ Quế Anh vì muốn có được anh ấy nên tiêm lượng lớn thuốc độc cho anh ấy.
Mặc dù sau này đã dùng thuốc giải độc nhưng trong người anh em vẫn có một lượng lớn độc tố chưa được bài trừ hết ra ngoài.
Hơn nữa mức độ càng lúc càng nghiêm trọng, làm anh ấy sắp gục hẳn.”
“Nguyên Doanh đã liên hệ với bệnh viện quân y, nơi có đầy đủ các thiết bị hiện đại nhất.
Người ngoài không biết đến chỗ đó, là cơ quan tồn tại cơ mật.
Bởi vì nhà họ Bạch nhiều thế hệ đều phục vụ trong quân đội, chức vụ không nhỏ, đều hi sinh thân mình vì nước nên mới nhận được đãi ngộ đặc biệt như vậy.”
“Mọi người không được mang bất cứ thiết bị liên lạc vào trong bệnh viện quân y nên cuộc sống hoàn toàn cách biệt với bên ngoài.
Anh em không nhận được bất cứ tin tức nào của chị.
Mỗi ngày anh ấy làm hồi phục chức năng đến phát điên.
Ngoài chuyện uống thuốc, truyền nước anh còn phải tập theo dụng cụ.
Người nhanh nhất cũng phải mất một tuần mới có thể thích ứng được, những người bình thường phải mất đến nửa tháng vậy mà anh ấy chỉ dùng ba ngày để thích ứng.
“Tia hồng ngoại của máy kia quét qua cơ thể sẽ khiến người ta có cảm giác như có hàng trăm con kiến đang không ngừng gặm nhấm cơ thể, đau đớn không chịu nổi.
Nhưng anh ấy gần như không kêu một