Đó… là khinh khí cầu, trên đó có bôi ánh sáng huỳnh quang, tụ lại thành những hình ảnh khác nhau, hình như kia là bản đồ chòm sao.
Trong đó có một hình chòm sao là lớn nhất, Cố Thành Trung chỉ vào đó và nói: “Chòm sao của em, Xử Nữ.”
“Anh đừng nhắc đến chuyện chòm sao của em nữa, mọi người đều nói Xử nữ là bánh trung thu thập cẩm.
Với lại em cũng không tin những điều này.”
“Anh cũng không quan tâm chuyện này, anh chỉ muốn cho em xem thôi, để cho em xem bầu trời rực rỡ như thế nào.”
“Vì sao?”
“Lúc đầu em hỏi anh có về được hay không không phải hy vọng anh cùng em ngắm sao hay sao? Mấy ngày hôm nay buổi tối trời đều có sương mù, không nhìn thấy sao.
Anh không thể thất hứa với em nên đành nghĩ ra cách này.”
“Còn nữa, em đi theo anh.”
Anh kéo tay cô đi lên phía trước, khi cô giẫm lên bậc thang thứ nhất cô phát hiện ra dưới chân mình có vết băng nứt ra.
Cảnh tượng này giống như trong phim Nữ hoàng băng giá, cô ấy bước chân tới đâu là đều có hoa hiện ra.
Trong phòng rất ấm nhưng cô lại nghe thấy âm thanh như băng nứt ra, hai vai cô vô thức run lên, giống như thật sự cảm nhận được cái giá lạnh.
Cô nhìn Cố Thành Trung kinh ngạc: “Sao anh làm được cái này vậy?”
“Bên trên có một màn hình LCD vừa được bật lên.”
“Chẳng trách!”
Vậy nên lúc nãy khi cô đi xuống không có phản ứng gì cả, hiện giờ lại là cảm giác đi tới đâu hoa sen nở tới đó.
Không đúng, nói đúng hơn là đi tới đâu băng tuyết hiện ra ở đó.
Lúc này, Hứa Trúc Linh mới nhận ra mình chính là công chúa trong truyện cổ tích, còn Cố Thành Trung chính là kị sĩ bảo vệ cô và cũng là hoàng tử cả đời của cô.
Cô từ từ đi lên đi lên cầu thang, cầu thang này đưa cô lên thẳng tầng ba.
Trên tầng ba có một nơi chụp ảnh gia đình và có cả nhà kho nên cô rất ít khi lên tầng ba.
Cô mơ hồ nhìn Cố Thành Trung đang ở phía sau, cô không biết anh định làm gì, bên trong còn có gì hay nữa?
“Em cứ đi tiếp đi.”
Anh vừa cười vừa nói.
Cô thử bước lên phía trước.
Vừa bước lên sàn nhà của tầng ba, cô phát hiện ra hai bên tường cũng có hiệu ứng hoa tuyết, cuối cùng cô dừng lại trước cửa nơi chụp ảnh.
Cô đẩy cửa bước vào, bên trong có cả dải ngân hà.
Trên đầu, dưới chân cô, chỗ nào cũng có những vì sao đang chuyển động.
Cô há to miệng kinh ngạc, cảnh tượng trước mắt thật sự làm cô hết sức bất ngờ.
Cô cảm thấy người mình giống như đang đi trong không gian, rõ ràng chân cô vẫn đang chạm xuống đất nhưng cô vẫn không cảm thấy chân thực.
Cô đưa tay ra sờ xung quanh, xung quanh cô không có gì cả.
Thật ra xung quanh cô vẫn có tường nhưng chỉ có điều là chúng đang cách xa cô mà thôi.
Tất cả những vết gấp lồi lên hay thụt xuống đều cho cô cảm giác như mình đang ở trong một quả bóng rất lớn.
Ngân hà đang chuyển động, thỉnh thoảng còn có những đám mây.
Cô thấy cảm giác này giống như khi xem phim 4D, cảm giác rất chân thật, cô đưa tay lên thậm chí còn thấy cơn gió nhẹ thổi qua.
“Cố Thành Trung, làm sao anh làm được vậy?”
“Anh giải thích những thứ này chưa chắc em đã hiểu được.
Đây là món quà anh tặng em, là lời hứa anh đã hứa với em.
Em thích không?”
“Em thích, vậy sau này không cần lên đài thiên văn, cũng không cần kính viễn vọng nữa.
Không được, không được, phải dẫn cả Cố Hy lên xem để dạy nó nhận biết các chòm sao.
Nói không chừng khi bé nó nghịch ngợm như vậy nhưng sau này lớn lên có thể làm một nhà thiên văn học.”
Hứa Trúc Linh không kìm được cảm giác vui vẻ trong lòng.
Cố Thành Trung đi vào rồi đóng cửa lại, cảm giác của cô càng trở nên chân thực hơn.”
Cô ngồi dưới đất, cô muốn lấy những ngôi sao đó thì chỉ cần đưa tay ra hái.
Mặc dù không bắt được gì nhưng cô cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
“Đây chính là chòm sao Bắc Đẩu.” Cô nhận ra một chòm sao có hình chiếc thìa nên càng kích động hơn.
“Ừ, đây là Ngân hà.”
“Hai ngôi sao này không lẽ chính là Ngưu lang Chức nữ trong truyền thuyết?”
“Ừ, bên cạnh chòm Ngưu lang còn có hai ngôi sao nhỏ nữa chính là con trai và con gái của bọn họ.”
“Vậy còn cái này?”
“Đây là chòm Nhân mã.”
“Đây là sao băng, trời ạ, đến cái này cũng có sao.”
Cô thấy sao băng vụt qua trên đầu mình nên vội vàng cầu nguyện.
Mặc dù biết đây không phải là thật nhưng cô vẫn rất thỏa mãn và vui vẻ.
Cố Thành Trung nhìn dáng vẻ thành kính của cô, lông mày cô mấp máy, thật sự cô đã cầu nguyện rất nghiêm túc.
Trái tim anh chẳng mấy chốc trở nên mềm nhũn, bây giờ bảo anh đi chết vì cô anh cũng cam tâm tình nguyện.
Hứa Trúc Linh cầu nguyện xong thì mở mắt ra rồi thở phào ra