“Em nói lại lần nữa.”
Hắc Ảnh nhíu mày lại, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị và tối sầm lại như đáy nồi, rất khó nhìn.
Châu Vũ cứng cổ, không sợ trời không sợ đất mà nói: “Tôi nói sai sao? Năm nay anh đã lớn tuổi như vậy rồi, ba mươi tuổi rồi.
Tôi mới mười tám, anh lớn hơn tôi khoảng mười bốn tuổi.
Tôi gọi anh là lão già thì làm sao? Tuổi lớn rồi còn không thể nói sao?”
“Im miệng!”
Hắc Ảnh vô thức siết chặt nắm đấm lại, chiếc cốc thủy tinh vang lên ken két khiến cô ấy hoảng sợ nhảy cẫng lên.
Đợi đến khi cô ấy phản ứng lại thì chiếc cốc thủy tinh đã bị bóp nát, nước bắn tung tóe dưới mặt đất và lòng bàn tay của anh ta cũng bị đâm bởi rất nhiều mảnh thủy tinh.
Nhưng anh ta không thèm nhìn, ngược lại còn nheo mắt nhìn mình đầy tức giận.
Nếu như mình không thay đổi lời nói thì anh ta sẽ không chịu để yên chuyện này.
Châu Vũ lo lắng, lập tức lôi anh ta đến bệnh viện.
Nhưng anh ta lại không hề nhúc nhích.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì hả? Vết thương của anh đang chảy máu rồi.”
“Thay đổi lời nói.”
“Vậy anh cũng thay đổi lời nói đi!”
“Không thay đổi.”
“Có phải anh thuộc giống trâu bò không mà cố chấp như vậy?”
Châu Vũ tức giận đến run người, cô ấy thật sự tức chết bởi cái người ương ạch này quá.
Hắc Ảnh chỉ mím chặt đôi môi mỏng, không hề nói gì.
Nhìn dáng vẻ này, nếu như cô ấy không thay đổi lời nói thì con người này nhất định sẽ không đi đến bệnh viện.
Cô ấy nhìn dòng máu tươi chảy ồ ạt ra ngoài, trái tim vô cùng đau đớn.
Cuối cùng, cô ấy giậm chân, sau đó nhặt mảnh vỡ ở trên bàn rồi rạch một đường vào lòng bàn tay của mình.
Lập tức vết rạch xấu xí mở ra, máu tươi nhễ nhại.
Con ngươi của Hắc Ảnh co lại dữ dội, lập tức cầm lấy cổ tay của cô ấy, sợ cô ấy tiếp tục tự làm hại mình.
“Em đang làm cái gì vậy?”
Anh ta tức giận hét lên.
Đôi mắt Châu Vũ đỏ bừng, nhìn anh ta với ánh mắt quật cường.
“Chẳng phải không thay đổi lời nói là không đi đến bệnh viện sao? Vậy được thôi, tôi không thay đổi anh cũng không thay đổi, anh chảy bao nhiêu máu thì tôi cũng chảy bấy nhiêu máu.
Ai sợ ai chứ?”
“Em nói tôi là con trâu ương bướng, vậy em là cái gì chứ? Sao tính cách của em lại ngang bướng như vậy?”
Anh ta nghĩ đến ngày trước cô ấy không do dự gì mà nuốt hoa khô, sự quyết liệt khác thường ấy vốn không cho mình cơ hội làm giảm xuống chút nào.
“Anh chảy máu nhiều hơn tôi, tôi tiếp tục là được…”
“Đủ rồi!”
Anh ta lớn tiếng cắt ngang, vẻ mặt nghiêm nghị rất đáng sợ.
“Đến bệnh viện!”
Anh ta bế ngang cô ấy lên, sải bước ra cửa lớn.
“Lão già, anh thả tôi xuống, tôi liều mạng với anh! Có ai không, cưỡng ép bắt cóc con gái nhà lành nè! Cứu tôi với…”
Châu Vũ hoảng sợ hét lên làm kinh động đến rất nhiều người đi đường, người ta tụm năm tụm ba dừng lại nhìn.
Thậm chí còn có người hét lên từ xa hỏi bọn họ có quan hệ gì, cô gái có cần giúp đỡ hay không.
Khi Châu Vũ đang chuẩn bị lên tiếng nói chuyện, Hắc Ảnh đã lên tiếng: “Rốt cuộc phải làm thế nào thì em mới đi bệnh viện với tôi?”
“Gọi tôi là cô bé dễ thương là được rồi.”
“Em chỉ vì câu nói này mà ngang bướng với tôi đến tận bây giờ? Lại còn tự làm hại bản thân, em như vậy là có ý rồi sao?”
“Có ý chứ, bởi vì người tôi gặp chính là con trâu ngang bướng hơn tôi, tôi chỉ có thể lấy độc trị độc.”
Nhưng cô ấy không ngờ cách này có thể cảm hóa được Hắc Ảnh, cô ấy thật may mắn vì anh ta vẫn còn để ý đến an nguy cả mình.
Vậy thứ duy nhất cô ấy dựa vào chính là tính mạng ngắn ngủi của mình.
Hắc Ảnh nghe thấy lời nói này, vẻ mặt nhìn vô cùng khó coi mà mím chặt đôi đôi mỏng.
Một lúc sau, bên tai cô ấy mới truyền đến giọng nói trầm thấp, nghe có hơi buồn buồn.
“Cô… Cô… Cô bé dễ thương?”
Anh ta phun ra mất lần mới có thể phun ra bốn từ hoàn chỉnh.
Châu Vũ nghe thấy lời nói này thì kích động đến mức suýt chút nữa thì nhảy ra.
Nhưng cô ấy vẫn đang ở trong lòng anh ta nên vốn không thể nhảy ra được.
Cô ấy quên mất bản thân mà ôm lấy cổ Hắc Ảnh, kích động hôn lên gò má của anh ta một cái.
“Người yêu ngoan quá đi!”
Sau đó cô ấy nở nụ cười xinh đẹp với mọi người xinh quanh, nói mình cãi nhau với người yêu chứ không có chuyện gì đáng ngại, lúc này mới khiến cho mọi người rời đi.
Mà Hắc Ảnh hơi hoảng hốt, bởi vì câu nói “người yêu” của cô ấy.
Tại sao… Nghe thấy mà cả người tê dại, trái tim thì hơi ngứa ngáy?
Nhưng anh ta chỉ ngẩn ra hai giây, sau đó ung dung đáp lại rồi sải bước lên phía trước.
Cô ấy cần phải cầm máu.
Châu Vũ vẫn rúc vào trong lồng ngực anh ta, cảm thấy đèn đường tối nay rất sáng, tuyết đọng trên mặt đất rất trắng, ánh trăng rất đẹp, con người… Cũng