“Cô chỉ cần nghe theo lời của đại ca là được.”
“Ý gì?”
“Đại ca thích những người phục tùng anh ấy.”
“Thế thì có lẽ cả đời này anh ta cũng sẽ không thích tôi!”
Châu Vũ không khỏi bĩu môi, đột nhiên cảm thấy không muốn ăn nữa.
Cô ấy ăn từng miếng cơm một, tựa như đang nhai sáp vậy.
Rõ ràng đồ ăn trước mặt đều tỏa ra hương thơm ngạt ngào, cách bày trí cũng rất tinh xảo làm cho người ta cảm thấy vô cùng ngon miệng nhưng tại sao cô ấy lại không muốn ăn một chút nào chứ?
Châu Vũ cảm thấy những món ăn này hoàn toàn không hợp với mình, một bàn đồ ăn đẹp như một bức tranh treo tường và cô ấy đều giống như những đồ vật ở hai thế giới khác nhau.
Cô ấy cũng giống như Alice đột nhiên xông vào một thế giới khác, chỉ có một điểm khác biệt giữa cô ấy và Alice đó là Alice được đưa đến một nơi xinh đẹp tuyệt mỹ còn cô ấy… lại bị đưa đến một nơi giống như địa ngục vậy.
Cô ấy không muốn trở thành kẻ thống trị toàn quyền sai bảo người khác, cô ấy muốn được kết bạn với những cô gái cùng tuổi với mình, muốn thể hiện thái độ kính trọng với người lớn tuổi hơn mình, muốn nói chuyện phiếm với bọn họ, muốn được ngồi ăn chung một bữa cơm với bọn họ.
Cho dù bữa cơm đó không được tinh xảo, không được thịnh soạn như bây giờ nhưng mọi người cùng nhau cười nói vui vẻ thì đã đủ để bù đắp lại mọi thứ.
Thế giới của Phó Thiết Ảnh đúng là cái lồng giam bị bao phủ bởi một bầu không khí trầm lặng, anh ta cảm thấy mình là bậc vua chúa cao cao tại thượng.
Nhưng trong mắt cô ấy thì anh ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương.
Ngay cả đám người giúp việc ký giấy bán thân cũng chỉ sợ hãi trước sự tàn bạo đó chứ không phải thực sự tận tâm vì anh ta.
Đây chính là chủ nghĩa bá quyền mà mọi người vẫn thường nói, nếu lỡ có một ngày Phó Thiết Ảnh thất thế thì sẽ có rất nhiều người muốn đến giẫm đạp lên anh ta, vì bên cạnh anh ta không có một người bạn nào nên vào thời khắc quan trọng cũng sẽ không có bất cứ ai tình nguyện đứng ra đỡ anh ta dậy.
Châu Vũ lẳng lặng buông dao nĩa xuống, Nhạc Tư vừa nhìn thấy liền hỏi: “Cô không thích ăn đồ tây sao? Thế cô thích đồ ăn của vùng nào? Cô cứ việc nói với tôi, đầu bếp ở có thể làm tất cả các món ăn mà cô yêu cầu.”
“Tôi có thể mượn phòng bếp một chút được không?”
“Đương nhiên là được, chỉ là thân phận của cô Vũ cao quý, không thể để cô xuống bếp được.”
“Bố mẹ tôi đều là giáo viên, nhà ở không lớn, không gian chỉ vừa đủ cho bốn người sinh sống, sinh hoạt trong nhà đều phải dựa vào tiền lương công chức của bố mẹ.
Tôi không cao quý, kể cả ở nhà tôi cũng thường xuyên dọn dẹp, nấu cơm.
Đến đây, tôi vẫn là Châu Vũ, không thể vì thân phận của Phó Thiết Ảnh mà thay đổi được.
Tôi không muốn dán cái mác của anh ta lên mình.
Nếu những người ở đây đã nghe lệnh của tôi, bao gồm cả anh thì phiền anh cũng lui xuống đi.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết, anh phải phục tùng mệnh lệnh, vậy thì lời tôi nói bây giờ chính là mệnh lệnh.”
“Vậy… được thôi.”
Nhạc Tư thấy thái độ của Châu Vũ cứng rắn như vậy thì chỉ có thể lẳng lặng lui xuống, nhưng cũng không dám đi xa.
Châu Vũ đi vào phòng bếp, thuần thục mặc tạp dề vào, lại phát hiện phòng bếp rất rộng, có đủ loại nguyên liệu nấu ăn.
Ngay cả dụng cụ nấu ăn cũng có đủ các loại, thật sự rất đặc biệt.
Cô ấy tìm thấy bột mì nên định gói sủi cảo.
Cô ăn không quen đồ ăn ở đây vì thế cũng coi như không quen Phó Thiết Ảnh.
Châu Vũ lẳng lặng đứng nhào bột và nhồi nhân bánh, thời gian cứ thế bất tri bất giác trôi qua.
Lúc Phó Thiết Ảnh về nhà đã là hai giờ sáng rồi, nhìn anh ta có vẻ rất mệt mỏi.
Mà đèn ở phòng khách vẫn còn sáng trưng, đồ ăn trên bàn gần như vẫn còn nguyên, lạnh ngắt.
Ngay lúc này thì Nhạc Tư từ phòng ăn đi ra, kính cẩn nói: “Đại ca.”
“Thế này là thế nào?”
“Cô Vũ ăn được một chút thì không ăn nữa, hiện giờ đang ở trong phòng bếp nấu cơm.
Hay là để em vào trong gọi cô ấy ra nhé?”
“Không cần, cậu lui xuống đi.”
Phó Thiết Ảnh nhàn nhạt nói, sau đó đi về phía phòng bếp.
Anh ta đã thay một đôi dép đi trong nhà, vì thế đi lại cũng không phát ra âm thanh quá lớn.
Cô gái nhỏ nhắn trong bếp đang gói nốt mấy cái sủi cảo cuối cùng, vừa hay nước nóng trên bếp cũng sôi sùng sục, có thể bỏ sủi cảo vào hấp rồi.
Lúc Châu Vũ đưa tay đậy nắp nồi có chút vội vàng nên không cẩn thận bị bỏng một chút ở ngón tay.
“A…”
Châu Vũ đau đến mức thốt lên thành tiếng, Phó Thiết Ảnh ở đằng sau thấy vậy vội vàng lao đến ôm cô ấy vào lòng, một tay nắm lấy bàn tay đang bị bỏng.
“Gọi người giúp việc là được rồi, sao phải tự mình xuống bếp thế.”
“Anh về rồi à?”
Châu Vũ thấy Phó Thiết Ảnh trở về thì không kìm được để lộ ra vẻ vui mừng, nhất thời cũng quên luôn ngón tay đang bị bỏng đỏ ửng lên.
“Anh đói rồi đúng không? Có muốn ăn đêm không? Tôi vừa gói sủi cảo xong, anh nếm thử nhé? Nhân rau cần với thịt đó.”
“Muộn thế này rồi, em nên đi ngủ đi!” Phó Thiết Ảnh bất lực nói.
“Tôi đã ngủ rất lâu