"Nếu như đi tiếp, chuông báo cảnh sát trong phòng sẽ kêu đấy.
"
"Sẽ không kêu đâu.
" Phó Thanh Viên nghiêm túc nói, thậm chí còn nắm tay ra dấu: "Tôi đã lén lút tắt chuông báo cảnh sát rồi.
"
Phần mềm anh ta phát minh ra, tự nhiên sẽ có cách xử lý.
Điều này làm Hứa Trúc Linh càng thêm nghi ngờ, cô biết Phó Thanh Viên sẽ không làm hại bản thân, nghĩ đến anh trai anh ta là Phó Minh Tước có lẽ thật sự là có việc gấp cần tìm cô, do phòng tuyến xung quanh không thể đi vào mới cần Phó Thanh Viên làm trung gian.
Phó Minh Tước sẽ không làm hại bản thân cô, đây là chuyện duy nhất mà cô chắc chắn.
Cô đi ra phía bên ngoài, rất nhanh liền nhìn thấy Phó Minh Tước ở bên ngoài cách vài trăm mét.
"Anh tìm tôi?"
Cô nhìn bóng lưng của anh ta, nghi ngờ hòi.
"Cô đến rồi.
"
Anh ta đảo con ngươi, nhìn ánh mắt có chút phức tạp.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Ừm, thực ra có chút chuyện.
"
Anh ta bất đắc dĩ nói: “Phó Thanh Viên, ra tay đi.
"
"Cái gì?"
Cô theo bản năng quay đầu nhìn Phó Thanh Viên, nhưng không ngờ đã bị bịt kín miệng.
Cô không ngờ rằng Phó Minh Tước thế nhưng lại liên thủ với một Phó Thanh Viên tâm tư đơn thuần ra tay với cô.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
"Anh! !.
.
có phải em làm sai chuyện gì không?"
Phó Thanh Viên nắm nắm tóc tội nghiệp nhìn Phó Minh Tước.
"Em không sai, đây là phương pháp duy nhất có thể cứu chúng ta, đưa cô ấy đi.
"
"Anh Thành Trung không nhìn thấy cô ấy sẽ phát điên.
"
"Điều anh muốn chính là anh ta phát điên, chuyện tiếp theo tất nhiên sẽ có người xử lý, em đi cùng với anh.
"
Phó Minh Tước nhìn cậu bằng một ánh mắt dịu dàng, anh không nhận con quái vật Phó Thiết Ảnh, nhưng đối với Phó Thanh Viên vô cùng yêu thương.
Anh nhìn ra được thiên phú của cậu, muốn cậu che dấu thật kỹ, nếu không sẽ trở thành công cụ lợi dụng của Phó Minh Nam.
Thứ anh không chiếm được, anh muốn Phó Thanh Viên chiếm được.
Giữa anh em chảy chung một dòng máu.
Anh muốn Phó Thanh Viên thay bản thân mình sống tiếp, đơn thuần không có tâm cơ, đơn giản tùy ý, có thể thoải mái khóc cười lớn tiếng, không cần phải căng thẳng thần kinh, đến cuối cùng đến chính mình cũng không giống nữa.
Anh cố ý đưa cậu đến bên cạnh Cố Thành Trung, biết với tính cách của Hứa Trúc Linh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu.
Anh bảo đảm, đây là lần cuối cùng anh lợi dụng Phó Thanh Viên thay anh làm việc.
Từ nay trở đi, anh tự do rồi, không bị trói buộc bởi bất kỳ người nào nữa.
! ! !.
.
Cố Thành Trung mơ màng tỉnh dậy, không nhìn thấy Hứa Trúc Linh, trái tim đột nhiên căng thẳng hắn lên.
Anh vội chạy đến nhà vệ sinh, ban công, phòng bếp dưới lầu nhưng tìm mấy lần mọi nơi vẫn không nhìn thấy bóng dáng cô.
Anh cau chặt mày, lập tức kiểm tra hệ thống định vị, Hứa Trúc Linh thế nhưng rời khỏi phòng, định vị dần dần cách xa, lúc này lại đnag ở trên đường cao tốc từ Đà Nẵng đến Phú Quốc.
Anh lập tức kiểm tra camera, phát hiện ra là Phó Thanh Viên đưa đi.
Phó Thanh Viên! ! !.
Nhà họ Phó!
Lẽ nào đây là kế sách khác của Phó Minh Nam?
Anh ảo não cho sự sơ sẩy của bản thân,cho đến nay không hề phòng trừ Phó Thanh Viên!
Anh lập tức đuổi theo vị trí của Hứa Trúc Linh, không nghĩ rằng giữa đường nhận được một cuộc điện thoại số lạ.
Sau khi nghe điện thoại, truyền đến âm thanh áy náy của Phó Thanh Viên.
"Anh Thành Trung, anh đừng đuổi theo nữa, em có thể nhìn thấy vị trí của anh! Nếu như anh còn đuổi theo, anh Minh Tước sẽ nổi giận!"
"Phó Minh Tước! Để anh ta nghe điện thoại.
"
Anh kiềm chế sự tức giận, mấu chốt là không có thời gian đi chỉ trích Phó Thanh Viên.
Điện thoại rất nhanh liền chuyển cho Phó Minh Tước nghe.
"Lâu rồi không gặp.
"
Anh ta sâu xa nói, ngữ khí mang theo chút giảo hoạt.
"Suốt ngày đuổi theo chim nhạn, nhưng lại bị chim nhạn mổ mắt, cảm giác ra sao?"
"Anh muốn đưa cô ấy đi đâu, không phải là anh sẽ không động vào cô ấy sao?"
"Không phải là tôi ra tay, tôi quên mất tôi phục vụ ai sao? Là Diên muốn gặp cô ấy, cậu ấy với Phó Minh Nam lập ước định, giữ lại tất cả mạng của người nhà họ Cố, Phó Minh Nam mặc dù thủ đoạn có chút ti tiện, chỉ cần tập đoàn Cố Linh, bảo đảm không động vào bất kỳ người nào nhà họ Cố.
"
"Dựa theo giao dịch, Hứa Trúc Linh là của cậu ấy!"
"Cô ấy chưa từng nói với tôi những chuyện này.
"
"Bây giờ anh biết cũng chưa muộn!"
Cố Thành Trung nghe vậy, môi bạc gắt gao mím chặt.
Anh có thể đoán ra được Hứa Trúc Linh cùng với Diên đã làm giao dịch gì, nhưng anh luôn cảm thấy bản thân có một trận chiến đối phó với Phó Minh Nam.
Anh không ngờ tới, cô ấy lại lấy chính mình ra