“Cậu từng hứa cái gì? Bất cứ người nào làm hại đến Châu Vũ thì đều phải bước qua thi thể của cậu.
Cậu còn sống mà về gặp tôi làm gì? Để tôi nhìn rồi nổi điên sao?”
“Đại…đại ca…em…cầu xin anh, hãy để em giúp đỡ tìm kiếm cô Vũ, sau khi tìm được…em chắc chắn sẽ lấy cái chết tạ tội!”
Nhạc Tư đau khổ giãy dụa.
Phó Thiết Ảnh nghe thấy những lời này thì đôi mắt phượng thâm sâu kia bỗng nhiên híp lại, bên trong xẹt qua ánh sáng đáng sợ.
Cuối cùng, Nhạc Tư đang nhếch nhác ngã trên mặt đất lập tức quỳ dậy không dám nói gì nữa.
“Là ai làm?”
“Là…là cậu cả.”
“Phó Minh Tước!”
Ba chữ này là được rít ra từ trong kẽ răng, mang theo tràn đầy phẫn nộ.
Chuyện đầu tiên Phó Thiết Ảnh quay về chính là triển khai hình thức tìm kiếm trải rộng tại Đà Nẵng, nhưng cũng chỉ biết được rất ít manh mối, căn bản không tìm được nơi dừng chân của Phó Minh Tước.
Anh ta quá quen thuộc với cách thức làm việc của hắc đạo, cũng quá hiểu biết về tác phong làm việc của mình.
Anh ta là thợ săn tiền thưởng xếp hạng cao nhất trên bảng, không chỉ biết chấp nhận nhiệm vụ mà còn biết che giấu hơi thở của mình, dù sao cũng là người thường xuyên làm chuyện nguy hiểm, thứ không thiếu nhất chính là kẻ thù.
Anh ta có thể bình an vô sự đến hôm nay đương nhiên cũng sẽ có cách chạy trốn độc đáo của riêng mình.
Tìm kiếm ba ngày không có kết quả, Phó Thiết Ảnh đã nóng vội mất hết kiên nhẫn.
Anh ta có thể nghe ngóng được tin tức từ chỗ Phó Minh Nam, không có tin tức gì liên quan tới Châu Vũ vậy chứng tỏ rằng bên phía Phó Minh Nam vẫn chưa bắt được người.
Chỉ cần bên đó chưa tìm được, vậy thì anh ta vẫn còn cơ hội.
Phó Thiết Ảnh không tìm được Phó Minh Tước, vậy thì chỉ còn cách dùng chiêu hiểm khiến anh ta tự tới tìm mình.
Mồi dụ duy nhất chính là… Phó Minh Diệp.
Càng gần đến năm mới, thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Người nhà họ Quý cũng trở nên bận rộn hơn rất nhiều.
Duyệt binh cuối năm, tổng kết cuối năm bên phía chính phủ, Quý Mặc Nhiên chạy khắp nơi tham gia thuyết giảng, Quý Quốc Thịnh thì lại buôn bán ở nước ngoài không về.
Quý Cảnh An và Quý Khiêm đã đi bộ đội, năm nay có thể về hay không còn không nói chắc được.
Quý Thiên Kim trở thành người nhàn nhất nhà họ Quý này, không có chuyện gì thì chơi đùa với đứa trẻ.
Minh Diệp đã hiểu chuyện rồi, nhìn cứ như một bà cụ non vậy, mỗi ngày đi học tan học đều cực kỳ ngoan ngoãn, làm bài tập cũng không cần mình chỉ dạy mà mỗi lần đều có thể hoàn thành xuất sắc.
Mỗi lần đón cô bé tan học thì thầy cô đều phải khen cô bé cả một lúc mới chịu thả bọn họ rời đi.
Còn Cố Hy hoặc là ở lại nhà họ Quý vài ngày, hoặc là đón về bên nhà cũ nhà họ Cố, chạy qua chạy lại cả hai bên cực kỳ vui vẻ, ngược lại không có nhiều thời gian thân cận với bố mẹ cậu.
Quý Thiên Kim vừa đón Minh Diệp về nhà liền phát hiện trong nhà có hơi không đúng lắm.
Có người từng đến đây!
Đây là trực giác chỉ có của phụ nữ, mà trực giác của bà ta trước nay đều luôn rất chuẩn.
Bà ta giao Minh Diệp cho người làm rồi hỏi hôm nay có người nào tới đây không, nhưng người làm lại lắc đầu nói không có.
Vì vậy bà ta liền một mình đi lên lầu, sau đó liền phát hiện cửa phòng ngủ đang mở ra.
Trong lòng bà ta âm thầm cảnh giác, vội vàng cầm lấy một cái bình hoa, cẩn thận từng li từng tí bước qua.
Bà ta đẩy cửa ra liền thấy có một bóng người đang đứng trước cửa sổ.
“Ông là…”
Lời còn chưa nói xong thì đã tắt nghẹn lại giữa cổ họng.
Bà ta hoảng hốt nhìn vào bóng lưng của ông ta, nửa ngày cũng nói không ra lời.
“Ông…”
Người đó chầm chậm quay thân lại, là…Tần Nhâm Thành.
“Ông về rồi?”
Trong lòng Quý Thiên Kim run rẩy, ngay cả tiếng nói cũng nghẹn ứ.
“Đúng vậy, tôi về rồi, Thiên Kim.”
Ông ta tràn đầy thâm tình mà hô lên tên bà ta, bước lên trước muốn sờ mặt bà ta.
Quý Thiên Kim nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Bà ta vô thức nắm chặt lấy tay ông ta, trong lòng có trăm ngàn lời muốn nói nhưng lại nghẹn ứ nói không ra lời.
Nhưng, một giây sau khi bà ta nắm lấy tay ông ta thì sắc mặt liền cứng lại, lập tức lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn ông ta.
“Ông không phải Tần Nhâm Thành, ông là ai?”
Sắc mặt Quý Thiên Kim tràn đầy ác liệt, bàn tay nắm chặt miệng bình hoa.
“Quả nhiên cái mặt nạ này vẫn không đủ hoàn mĩ, dù sao cũng không phải được tạo ra từ người có tay nghề nổi tiếng mà.”
“Không phải vấn đề của mặt nạ, mà là trong lòng bàn tay cậu không có vết sẹo mà tôi quen thuộc, cậu không phải Tần Nhâm Thành, cậu là… Hắc Ảnh?”
“Cảm ơn đã nói cho tôi biết, Ảnh Họa Bì chưa chết.
Năm xưa khi ông ta rơi vào tay tôi, tôi còn cảm thấy buồn bực, sao ông ta có thể dễ dàng trúng chiêu như vậy.”
“Nhưng tôi không ngờ ông ta lại giả chết nên không hề kiểm tra thi thể, muốn khích bác ly gián mối quan hệ giữa nhà họ Quý và nhà họ Cố.
Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn có một điểm nghi hoặc, cảm ơn bà