"Chờ đã...!thưa ông...!thiếp mời của ông...!là tự ông làm đúng không?"
Ngay khi mọi người còn đang khiếp sợ vì sự xuất hiện của ông cả giới thương nghiệp thì nhân viên đón khách chợt ngăn Nhật Kinh lại.
Nhật Kinh vốn đang cười rất ấm áp, trông có vẻ hiền hòa vô cùng.
Nhưng nghe nhân viên lễ tân nói xong khó tránh khỏi hơi xấu hổ cau mày lại, bất đắc dĩ nhìn đối phương.
"Người tới đều là khách, tôi làm có thành ý như thế chẳng lẽ cậu còn muốn ngăn không cho tôi vào? Thiệp mời thì giả, nhưng thân phận của tôi là thật mà!"
Ông lấy thẻ tên ra cài trước ngực.
Hai giới hắc bạch đều biết giới làm ăn có hiệp hội thương nghiệp, chỉ là ông cả rất ít khi lộ mặt mà thôi.
Nghe nói là từng đắc tội người ta, bị người đánh gãy một chân sau đó trở nên nội liễm hẳn, cả hiệp hội đều làm việc rất khiêm tốn.
Người già đời nơi này đều nhận ra Nhật Kinh, cũng đứng ra làm chứng cho ông.
Lễ tân không dám làm khó dễ nữa, dù sao đối phương lai lịch không nhỏ, thân phận rất tôn quý, ngay cả Cố Chí Thanh gặp người này cũng muốn khách khí mấy phần ấy chứ.
Nhật Kinh liền ngang nhiên lắc lư đi vào, chọn chỗ ở hàng trước ngồi xuống, còn cầm tên người trên vị trí đó đẩy sang bên cạnh.
Người khác cũng không dám đắc tội ông, chỉ có thể cắn răng nhường chỗ.
Toàn trường lập tức bàn tán xôn xao, đều cảm khái không biết Phó Minh Nam dùng biện pháp gì mới có thể mời được người có danh dự uy tín trong cả hai giới hắc bạch tới nơi này.
Phó Minh Nam nhanh chóng có mặt tại hội trường, vừa tới liền dùng ánh mắt ghim thẳng Úy Như.
Ông ta hơi dừng lại vài giây, ánh mắt sâu thẳm khó lường.
Úy Như vừa đối mắt với ông ta liền run bắn lên.
Cảm giác sợ hãi mấy năm nay dâng lên trong lòng, chẳng sợ giờ này bà đã tỉnh táo lại, cảm thấy may mắn mình có thể thoát khỏi tay ông ta, nhưng cảm giác kinh sợ đã ăn sâu vào xương tủy.
Bà bối rối lảng tránh mắt ông ta, lòng bàn tay ướt mồ hôi.
Cố Chí Thanh nhận ra bà kì lạ, vươn tay ôm chặt lấy bà, lạnh lùng nhìn lại Phó Minh Nam.
Hai người đàn ông đều là người kiệt xuất cùng thời, lực lượng tương đương.
Tuy bây giờ đã đứng tuổi lại hoàn toàn không có vẻ yếu bớt.
Thù hận giữa bọn họ quá sâu, cần có một kết quả thỏa đáng.
Phó Minh Nam cho người đưa thiệp mời tới, là đám cưới của con trai ông, ông không có lý do gì mà không tới.
Mục đích của Phó Minh Nam chính là khoe khoang.
Muốn ông thấy ông ta đã bồi dưỡng Phó Thiết Ảnh thành động vật máu lạnh, một lưỡi dao bén không có tình cảm.
Sẵn sàng nghe lệnh ông ta, vì ông ta làm chuyện sai trái.
Người thân thì đau lòng, kẻ thù thì sảng khoái!
Phó Minh Nam bước lên bục dẫn chương trình, cầm micro quan sát mọi người bên dưới.
Nhưng vừa thấy ông Nhật Kinh thì ông ta thoáng nhăn mày lại.
Người này không nằm trong danh sách khách mời của ông ta.
Cấp dưới nhận ra ông ta nghi hoặc cái gì, ghé vào bên tai ông ta thì thầm.
Không mời tự đến à!
Thật là hiếm thấy.
Nhật Kinh tao nhã bắt chéo chân, đẩy kính gọng vàng mỉm cười lễ phép với Phó Minh Nam.
Có thể nhìn ra đối phương rất phong độ có giáo dưỡng, hoàn toàn không giống một thương nhân, mà như một người đọc sách.
"Cảm ơn quý vị bớt thời gian đến tham gia hôn lễ của con tôi.
Vô cùng cảm tạ quý vị nể tình tôi góp mặt ở đây.
Hôm nay chúng ta không phân phe cánh, không nói ân oán, người đến tham gia đều là khách! Có lời chúc phúc của quý vị, con trai tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc mỹ mãn! Một lần nữa cảm ơn mọi người đã có mặt!"
Nói xong mấy lời khách sáo, ông ta đi xuống ngồi ở hàng ghế đầu tiên, vừa vặn chính là vị trí bên cạnh ông Nhật Kinh.
"Ngài Nhật Kinh, nghe danh đã lâu, lần đầu gặp mặt."
"Tôi cũng nghe nói tên ngài Phó lâu rồi, bên ngoài còn đồn ông..." Nhật Kinh dừng một lát, cười hiền lành: "Bây giờ nhìn tận mắt mới thấy thân thể ông cường tráng lắm, hẳn là người có phúc!"
"Là lỗi của tôi, quên đưa thiệp mời cho ngài Nhật Kinh, lát nữa tôi xin tự phạt ba chén."
Phó Minh Nam cười nói, thực tế là miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Ý tứ chính là tôi không mời ông, ông không mời tự đến làm gì?
Nhật Kinh cũng là cáo già, sao có thể không nhìn ra, cười khà khà nói: "Lúc trước tôi về quê mấy năm nghỉ ngơi dưỡng chân, mới từ Nhật về gấp mấy hôm nay, vừa về đã nghe nói nhà họ Phó cưới vợ cho con trai, chấn động nửa cái Thủ Đô này.
Tôi lớn tuổi rồi, thích góp vui, đặc biệt là đám cưới của bọn trẻ.
Cho nên lần này không mời mà đến, xin lây chút không khí vui mừng.
Mà nghĩ tới thì trước giờ chưa từng có thứ gì tôi muốn mà không chiếm được.
Tôi muốn cái gì, muốn đi đâu đều thuận lợi vô cùng.
May là đứa nhỏ