Cố Thành Trung ôm chặt lấy Hứa Trúc Linh, cơ thể cô rất nhẹ, tựa như một cơn gió là có thể thổi bay.
“Trúc Linh!"
Người đàn ông trước giờ vẫn luôn bình tĩnh đã gục đầu ôm chặt Hứa Trúc Linh, lúc đang định gọi xe cấp cứu thì không ngờ đằng xa lại vang lên tiếng xe cảnh sát.
Cùng lúc đó đội cứu hỏa và xe cứu thương cũng đã đến.
Các nhân viên y tế xuống xe và ngay lập tức đưa Hứa Trúc Linh lên xe cấp cứu.
Vốn dĩ người nhà có thể cùng đi, nhưng Cố Thành Trung vừa định lên xe thì đã bị cảnh sát giữ chặt bả vai.
"Xin chào, anh Cố, anh là người có liên quan và cần đến đồn cảnh sát để ghi lại lời khai.
Chúng tôi cần hiểu chuyện gì đã xảy ra, mời anh..."
Anh ta chưa kịp nói xong thì đã bắt gặp ánh mắt u ám không chút biểu cảm lại mang theo một tia nguy hiểm và đáng sợ của Cố Thành Trung.
Anh không nói một lời nhưng lại khiến cảnh sát cảm thấy áp lực nặng nề.
Đúng lúc này, đội trưởng đi tới nói nhỏ vài câu với anh ta, anh ta lập tức tái mặt sợ hãi mà buông ra.
Cố Thành Trung nhanh chóng lên xe chạy về phía bệnh viện.
“Bệnh nhân khó thở, hẳn là đường hô hấp bị nhiễm bụi.”
Trong tình huống khẩn cấp trên xe, các nhân viên y tế đã làm sạch bụi bẩn, hô hấp nhân tạo, cuối cùng là sử dụng mặt nạ dưỡng khí.
Cả cơ thể nhỏ bé của cô nằm trên chiếc giường cáng chật hẹp, mặt tái nhợt như tờ giấy, cô đã hoàn toàn bất tỉnh.
Anh ở một bên lo lắng nắm tay cô, không nói nên lời, bầu không khí trong xe vô cùng nặng nề.
Không biết tại sao, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
Tay cô có chút lạnh, anh đang liều mạng sưởi ấm cho cô.
Dù cho trên mặt anh cũng không có động tĩnh gì, giống như nước giếng không gợn sóng.
Nhưng trong tim anh lại là một vùng biển giông tố.
Ngay sau khi đến bệnh viện, Hứa Trúc Linh liền được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Cố Chí Thanh đã đến đồn cảnh sát, sau một cuộc điều tra đơn giản thì ông ấy đã được thả ra, Phó Minh Tước cũng đi cùng ông ấy.
"Thế nào rồi?"
“Mất máu quá nhiều, ngân hàng máu không có đủ nên phải chuyển máu từ nơi khác đến.”
Anh nói giọng khàn khàn, ngồi trên chiếc ghế mà ôm chặt lấy đầu mình.
"Ai đã đưa cô ấy theo? Làm sao cô ấy có thể đi đến một nơi nguy hiểm như vậy?"
Anh gầm lên bằng chất giọng khàn đặc.
Anh phải tìm ra người đó mà tính sổ.
Đúng lúc này, giọng nói của Phó Minh Tước từ trên đầu truyền đến.
"Là tôi."
"Cái gì?"
Cố Thành Trung đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, hai mắt dần dần đỏ lên, bên trong hiện lên một tia thù hận đáng sợ.
Anh đột nhiên đứng dậy, túm lấy cổ áo Phó Minh Tước: "Anh dẫn cô ấy đi làm gì? Anh không biết đó là nơi như thế nào sao? Cô ấy đâu có biết gì, đến chuyện tự bảo vệ mình cũng không làm nổi.
Anh dẫn cô ấy đi làm gì chứ?"
"Anh muốn hại cô ấy chết sao?"
"Nhưng sự thật đã chứng minh là nếu hôm nay mà không có cô ấy thì thật sự khó mà biết được anh sẽ sống hay chết.
Thằng em họ của anh liệu có không mềm lòng mà thực sự bắn chết anh hay không.
Còn tôi sẽ không giúp được, ngay khi cậu ta bắn thì đồng thời tôi cũng sẽ giết Phó Minh Nam."
"Nhưng cô ấy lại tình cờ xuất hiện và cứu mạng anh, tôi cũng không thể trả được thù.
Anh để cô ấy ở nhà một mình đúng là rất an toàn, nhưng nếu cô ấy biết được cái chết của anh, anh nghĩ cô ấy còn có thể sống nổi sao?"
Phó Minh Tước tương đối bình tĩnh mà phân tích rõ ràng cho anh.
"Tôi không muốn biết những khả năng này, tôi chỉ muốn cô ấy sống tốt.
Đối với tôi mà nói, chỉ cần cô ấy có thể an toàn là đã đủ rồi!"
"Tại sao anh lại đưa cô ấy đến, tại sao?"
Cố Thành Trung vung nắm đấm, Phó Minh Tước hiểu rằng anh đang nổi cơn thịnh nộ nên không hề né tránh mà cứng rắn chịu trận.
Khóe miệng anh ta sưng đỏ, còn rỉ ra chút máu đỏ tươi.
Anh ta nuốt một ngụm máu nói: "Đánh cũng đánh rồi, cũng nên nguôi giận đi.
Tôi không làm gì sai, anh cũng không sai, Hứa Trúc Linh lại càng đúng.
Tôi còn phải truy tìm tung tích của Phó Minh Nam, giờ tôi đi trước, có kết quả phẫu thuật thì nhớ nói cho tôi biết."
"Anh…"
Cố Thành Trung tức giận đến mức siết chặt nắm đấm, muốn tiến lên, nhưng lại bị Cố Chí Thanh ngăn lại.
Sau khi Phó Minh Tước biến mất, Cố Chí Thanh mới buông tay và nói: "Cậu ấy nói đúng, Con không sai, anh ta cũng không sai, Hứa Trúc Linh cũng vậy.
Sai lầm là ở chỗ mọi người đều