Vào giây phút thấy tay nàng buông xuống, không hiểu sao mà trái tim của Hứa Trúc Linh lại điên cuồng đập mạnh một cái.
Cô nói ra chữ “đừng” theo phản ứng trong vô thức nhưng lại không có ai nghe được.
Sắc mặt Cố tướng quân cứng lại, không khóc mà chỉ ôm chặt lấy nàng, nhưng dù thế thì lưng hắn cũng chẳng cong xuống tẹo nào.
Hắn thay nàng lau lau máu tươi trên khóe miệng rồi vén tóc lộn xộn ra, để nàng trông có vẻ sạch sẽ.
“Được, nương tử nói gì cũng đúng, vi phu nhất định sẽ ghi nhớ.”
Giọng nói mạnh mẽ phát ra từ một nam nhân ngay thẳng không chịu khuất phục như đang chấp nhận lời hứa.
Đúng lúc này, quan gia ném thẻ bài xuống rồi nói: “Canh ba buổi trưa đã đến, hành hình!”
“Các người còn thất thần làm gì? Mau dẫn thiên kim tướng phủ đi, nhanh chóng thông báo cho tướng phủ đến nhận người đi!”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, nên làm thế nào cho phải đây.”
Bọn đao phủ đã lấy đao ra, mà quan sai cũng đã xông lên muốn đưa xác cô Linh đi.
Nhưng còn chưa đến được gần người đã cảm nhận được áp lực mạnh mẽ.
Lấy Cố tướng quân làm trung tâm, trong vòng mấy mét xung quanh không ai dám bước vào.
“Hắn...!Hắn...!Hắn đang làm gì thế? Chẳng lẽ là tự cắt đứt kinh mạch, hao hết nội lực cả người ư?”
“Nhưng sau khi kiệt sức, hắn cũng không còn đường sống nào mà?”
Hứa Trúc Linh vượt qua đám người, đi lên trên đài chặt đầu.
Với cô mà nói thì tấy cả sức mạnh đều là vô căn cứ.
Cô nhẹ nhàng đi đến cạnh hai người.
Ánh mắt hắn nhìn nàng ấy dịu dàng như vậy, cô cũng đã cực kỳ quen với nó, cô đã nhìn thấy trên người Cố Thành Trung vô số lần.
Đương nhiên cô hiểu hắn đang làm gì, hắn chỉ nghĩ rằng muốn vuốt ve cô Linh thêm chút trước khi chết mà thôi.
Giờ phút này, dám chắc hắn đang rất hối hận.
Cả đời tuân theo lễ nghĩa, coi nàng là thiên kim tiểu thư ở tít trên cao, ngay cả nhìn trộm một cái cũng cảm thấy mình không xứng.
Chỉ có lúc nàng bị nhốt ở lăng mộ, tính mạng gặp nguy hiểm thì hắn mới không khống chế được mình mà xông vào đấy.
Đó là lần vui vẻ nhất của hắn, dù chết thì cũng bằng lòng làm.
Hắn cho rằng cả đời mình chưa hề có sai lầm, tất cả đều là tốt cho nàng.
Hắn bực cái thân phận thấp hèn này, cho dù là đại tướng quân đương triều nhưng cũng khó rửa sạch được thân phận gã sai vặt thập kém trước kia.
Mà vị hôn phu của nàng lại là tiểu thân vương có tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành.
Hắn cảm thấy đây là một cuộc hôn nhân tốt.
Trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp, lưu truyền trong phố lớn ngõ nhỏ ở trong kinh thành trở thành một câu chuyện hay.
Ngay cả hắn cũng chúc phúc.
Nhưng hắn chưa bao giờ hỏi nàng rằng nàng có thật sự thích tiểu thân vương này không, tình cảm với mình là loại tình cảm gì.
Một câu chưa nói, cả đời này cũng khỏi phải nói.
Không nghĩ rằng trước khi chết, lại là nàng nói cho hắn nghe từng câu từng chữ.
Hắn là một nam tử thất bại!
Đời này, đội trời đạp đất, không thẹn với trời đất.
Với vua, trung thành như một.
Với dân, bảo vệ quốc gia.
Với mình, làm rạng rỡ cửa nhà.
Nhưng với nàng thì lại nợ rất nhiều rất nhiều.
Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng.
Hắn cầm kiếm quanh năm khiến cho cả bàn tay toàn là vết chai, lại sợ làm đau nàng nên đành phải thật cẩn thận.
“Đời này...!Lời phải nói đã bị một mình nàng nói hết.
Kiếp sau...!Kiếp sau ta nhất định sẽ tìm được nàng.
Cho dù nàng có có hôn ước với ai, có duyên phận với ai thì ta cũng sẽ đoạt lấy nàng, không người nào được chạm vào! Sau đó, ta nhất định sẽ đọc nhiều thoại bản, nói nhiều lời yêu thương cho nàng nghe.”
“Một đời này ta chỉ là một người thô kệch, không hiểu thơ từ ca phú.
Nhưng...!Nhưng đã nghe qua một câu và còn nhớ rất rõ.”
“Dù chết sống hay chia xa, xin thề nguyện cùng người, nắm tay cả đời, bên nhau đến già.”
“Câu này là do ta nghe được khi đi ngang qua khuê phòng trong viện của nàng, nghe được lúc đứng ngoài tường.
Ta...!nhớ kỹ câu này.”
“Kiếp sau, ta sẽ không buông tay nàng nữa!”
Sau khi nói xong thì cả người Cố tướng quân đột nhiên tỏa ra áp lực đánh văng vài người ra xa mấy mét.
Sau đó, đôi mắt hắn bắt đầu trở nên đục ngầu.
Trước mắt hắn hiện ra mình của lúc trước, đó là lần đầu tiên chiến thắng trở về, không quan tâm đến Hoàng Thượng triệu gấp mà lại lén đi đến ngoài viện của nàng.
Hai người chỉ cách một bức tường, lúc đó đang gặp dịp hoa đào tháng ba nở, nàng ở trong đó chơi xích đu, trong miệng nàng đọc chính là câu thơ này.
Nha hoàn ở cạnh trêu ghẹo: “Tiểu thư, gần đây người luôn đọc thơ về tình yêu.
Chẳng lẽ là...!Muốn gả chồng rồi? Muốn nô tỳ thông báo cho tiểu