“Thức ăn nấu sẵn bên ngoài của người ta nấu cũng rất nhiều, đưa tiền thì có thể mua được rồi.
Anh...Tài nghệ nấu ăn của anh không tốt lắm, nhân lúc lúc em ngủ, tranh thủ học thêm vài thứ, học được vài ngày, còn thiếu chút nữa làm hỏng cả bếp gas nhà em.
Miễn cưỡng tiếp nhận, thì cũng coi như là có bữa cơm đêm giao thừa rồi.”
Châu Vũ nghe vậy, trong đầu lập tức hiện ra bộ dáng luống cuống tay chân của Phó Thiết Ảnh, bộ dáng bận rộn ở trong phòng bếp.
Cô ấy muốn cười, nhưng đáy mắt lại không tự giác tràn ra nước mắt.
Nhiều hơn chính là...Xúc động.
“Sao em lại khóc rồi?”
“Không có, tại vì gió lớn, cát bay vào mắt rồi.”
Hai người đi vào trong phòng, chỉ một cái giường đơn sơ, miễn cưỡng thì hai người cũng có thể chen chúc, nhưng vẫn có một nửa thân thể nằm ra bên ngoài.
Trong nhà không có máy sưởi ấm, không có điều hòa không khí, khe cửa cũng không chặt chẽ, cũng có thể cho gió luồn vào.
Mỗi lần Phó Thiết Ảnh đều để cho cô ấy ngủ bên trong, đắp tắm chăn ngay ngắn lên người cô ấy.
Anh ta thân hình cao lớn, ở những nơi thấp bé như thế này, cũng không thể đứng thẳng người được.
Đây là một khoảng thời gian vô cùng khó khăn, nhưng cô ấy rất hạnh phúc.
Không ai đến quấy rầy, anh ta cũng không có nhiều người đến đòi mạng nữa.
Trước lúc bản thân đối diện với cái chết, không nhìn thấy bất kỳ máu tanh nào cũng là một điều tốt.
Phó Thiết Ảnh cẩn thận bưng đồ ăn ra khỏi tủ, món ăn này, làm ra cũng không bao lâu vậy mà đã lạnh tanh rồi.
Anh ta muốn đem đi hâm nóng một tí, lại bị Châu Vũ ngăn lại, dùng nước nóng cũng có thể ăn được rồi.
Cô ấy cũng viện cớ, nói bản thân đang trong quá trình giảm cân, không thể ăn đồ ăn dầu mỡ, uống nước cũng tốt cho sức khỏe.
Phó Thiết Ảnh mím môi, trong khoảng thời gian này luôn tự cảm thấy mình chính là một kẻ thất bại, làm liên lụy đến người con gái của mình phải đi theo anh ta sống một cuộc sống khổ sở như vậy.
Hết lần này tới lần khác một câu oán than cô ấy cũng không có, còn phải bận tâm đến cảm xúc của anh ta.
Anh ta đặt thức ăn của mình làm lên trên bàn, hai người ngồi cùng với nhau.
.
truyện teen hay
Tài nấu ăn của anh ta đích thực là không dám khen ngợi, mấy món ăn đều đen đến không nhận ra được, căn bản không nhìn ra nguyên liệu là cái gì.
Cô ấy cẩn thận nếm thử một miếng.
Cánh gà kho coca cháy đen?
Cần tây xào thịt dư muối.
Cái món canh này...!Chắc là cà chua luộc trứng, nhưng mà vỏ trứng cũng không bóc vỏ.
“Có phải rất khó ăn đúng không?”
Anh ta hỏi.
“Ừm, thật sự rất khó ăn, chính anh cũng thấy được rồi mà, bộ dường như quỷ này làm sao giống món ăn ngon được?”
“A...”
Phó Thiết Ảnh bị lời này làm cho nghẹn nửa chữ cũng không nói nên lời.
Anh ta không ngờ rằng Châu Vũ lại thẳng thắng đến như vậy, một chút vòng vo cũng không có.
Anh ta đã xem qua một bộ phim truyền hình, trong phim nó không có diễn theo cách này!
Mặt anh ta nhất thời trầm xuống, đứng dậy muốn đi đổ thức ăn đi, lại bị Châu Vũ ngăn lại.
“Anh đi đổ rồi, chúng ta phải ăn gì bây giờ?”
“Những món này đâu có thể ăn được, anh đi mua đồ ăn cho em ăn.”
“Hôm nay là đêm giao thừa, ai không đóng cửa sớm được chứ? Hơn nữa tuy rằng hình dạng khó coi, khó nuốt một chút, nhưng mà vẫn còn có thể ăn mà! Em không muốn lừa anh, dù là chuyện phũ phàng trước mắt em cũng không muốn lừa anh, có là chuyện nhỏ em cũng không muốn lừa anh.”
“Ít nhất, với tình hình hiện tại của em cũng không thể nói ra lời nói dối tốt đẹp nào được.
Chỉ bằng cách này, em mới có thể làm cho anh nhớ đến em, nhớ về ấn tượng sâu sắc nhất.”
Lời nói dối tốt đẹp cũng phải được chia thành những khoảng thời gian, nếu cô ấy còn có một khoảng thời gian dài, cô ấy nhất định sẽ khen ngợi anh ta, tiếp tục làm việc chăm chỉ hơn nữa.
Sẽ khen ngợi anh ta vì lần đầu tiên mà đã nấu ăn tốt như vậy.
Nhưng cô ấy không có thời gian, cô ấy không thể lãng phí thời gian của mình vào chuyện này.
Cô ấy chỉ muốn anh ta biết rằng, thức ăn khó ăn là thật, anh ta không thích hợp với công việc này là thật, nhưng mà, trái tim yêu anh ta cũng là thật, cho nên sẽ ăn cũng là thật.
Châu Vũ gắp một miếng khoai tây đen như mực, giống như một viên gạch, cắn vào miệng đều nghe được tiếng ọp ẹp.
“Không được, không thể để một mình em trúng độc được, anh cũng nếm thử đi.”
Châu Vũ nhét một miếng vào miệng anh ta, anh ta muốn nhổ ra, nhưng lại nhịn xuống.
Châu Vũ nhìn gương mặt xấu hổ của anh ta, cười đến vui vẻ, nói: “Như vậy không phải rất tốt sao? Bên cạnh anh không bao giờ thiếu những người tâng bốc để nói những điều tốt đẹp, còn em thì sẽ không giống như bọn họ.”
“Anh vẫn cho rằng, không ai có thể cùng anh đồng cam cộng khổ được, bây giờ anh mới phát hiện, anh đã sai rồi.”
“Vậy anh còn tin tưởng vào lòng người hay không?”
Châu Vũ chớp chớp mắt sáng rực, lẳng lặng nhìn anh ta.
Cô