Một bàn người đã ngồi ổn định, mà Cố Thiện Linh cũng gọi video tới.
Anh ấy luôn ở nước ngoài, đã không còn thói quen đón tết rồi.
Mỗi lần đều là Josh trải qua buổi tối như này với anh ấy.
Anh ấy sợ bản thân quá nhớ nhung, cho nên đã về Khải Đặc Licoln.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Cố Thiện Linh xong, mọi người cùng ngồi ăn cơm với nhau.
Ở đây cũng xem như là bốn cặp vợ chồng, dù gì thì hôn lễ của Phó Thiết Ảnh và Châu Vũ cũng chưa danh chính ngôn thuận, tin này còn chưa truyền tới nhà họ Châu, sao có thể tính?
Hơn nữa Châu Vũ còn chưa tới tuổi hợp pháp, chưa lấy được giấy đăng ký kết hôn rồi.
Châu Vũ đang ngồi là nhỏ nhất, miệng cũng ngọt ngào nhất, vô cùng khiến người khác yêu thích.
Nói dăm ba câu, đã làm dịu được bầu không khí cứng nhắc, khiến mọi người cười nói vui vẻ, hòa thuận ấm áp.
Châu Vũ kể một câu chuyện hài, mọi người đều cười không dừng được.
Nhưng Phó Thiết Ảnh lại không cười mấy, căn bản không thấy buồn cười, về cơ bản không hiểu mọi người cười gì.
Anh ta nhấp môi rượu vang, sắc mặt lạnh nhạt.
Anh ta hiển nhiên không hợp với bầu không khí náo nhiệt thế này.
Châu Vũ không vui nhìn anh ta, nói: “Chuyện hài của tôi không buồn cười sao?”
“Không buồn cười.”
Anh ta thật thà trả lời.
Châu Vũ nghe được, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Phó Thiết Ảnh thấy được một ít manh mối, lập tức sửa lời: “Buồn cười, rất buồn cười.”
“Vậy tại sao anh không cười?”
“Tôi cười.”
Nói rồi, anh ta cố sức nhếch khóe miệng,để lộ răng nanh.
Tuy rằng cứng đơ không được tự nhiên, nhưng trông cũng rất ngốc nghếch đáng yêu.
Tương phản với sự hung dữ của anh ta, thế mà lại có hơi đáng yêu.
“Vừa nhìn đã biết là người mới! Em ba, em phải dạy dỗ em tư cho tốt, em là người đã từng trải đấy.”
“Đúng vậy, không có việc gì thì mấy người anh em chúng ta hay tụ tập.
Loại sinh vật như con gái, kì thực rất dễ dỗ dành.
Chúng ta đều là người có kinh nghiệm, cũng là người một nhà.
Nguyên Doanh tiếp lời mà đáp.
Phó Thiết Ảnh liếc nhìn một vòng, cảm thấy bản thân không thuộc về nơi này, nhưng bởi vì sự trói buộc của Châu Vũ mạnh mẽ bắt buộc phải ở đây.
Anh ta vốn cho rằng ở đây sẽ không ngồi yên được, lại không ngờ chẳng có gì.
Bọn họ đối với mình cũng không hề phòng bị hay có chút địch ý nào, uống rượu vui vẻ nói cười, bừng bừng ăn cơm tất niên.
Anh ta không ghét cảm giác này, chỉ là cảm thấy không chân thực, cảnh tượng lúc này dường như từng xuất hiện trong mơ, cũng không nghĩ tới bây giờ thực sự tồn tại.
Châu Vũ tiếp tục kể vài chuyện vui, ban đầu Phó Thiết Ảnh cười rất miễn cưỡng, nhưng rất nhanh liền hòa vào trong đó.
Anh ta ngắm nhìn Châu Vũ cười, cũng rất tự giác cười theo.
Nhìn thấy cô ấy nghiêm túc lại, cũng nghiêm mặt theo.
Học theo dáng vẻ, ngược lại rất nhanh.
Ăn cơm xong, mấy người phụ nữ ở trong phòng bếp dọn dẹp, cười nói vui vẻ.
Mà bốn người bọn họ, lại ở trong phòng sách uống trà trò chuyện.
Cố Chí Thanh không quấy rầy ba người trẻ tuổi uống mấy ngụm trà liền xuống dưới giúp đỡ.
Nguyên Doanh rót trà cho bọn họ, nói: “Tuy tuổi tác tôi không kém so với các cậu, lại xưng anh gọi em với Cố Thành Trung,cũng không phân biệt lớn nhỏ.
Nhưng hết cách rồi, ai bảo tôi lấy phải cục cưng nhỏ nhất của nhà họ Cố chứ, cho nên hai người cũng là anh cả của tôi.
Không quan tâm trước đây có ân oán gì, nhưng bây giờ là đêm giao thừa, ngày mai chính là mùng một năm mới, đều là ngày tốt lành.”
“Uống chén trà này, mọi hận thù đều buông bỏ, ở đây không còn tính kế cũng không còn chém giết, chỉ có anh em rể, thế nào?”
Nguyên Doanh đảm đương việc hòa giải, xoa dịu mối quan hệ giữa hai anh em bọn họ.
Cố Thành Trung không chút do dự mà nhận trà, nhưng Phó Thiết Ảnh lại chậm chạp không động.
Hai đôi mắt đồng thời nhìn tới người anh ta, đều đang đợi hành động của Phó Thiết Ảnh.
Nguyên Doanh hơi cau mày, nói: “Thực sự không xong, để tôi gọi Châu Vũ tới nhé, tôi thấy cậu cũng không làm chủ nổi nhà cậu rồi, để cô ấy nói thay tôi nhé, cậu xem chén trà này rốt cuộc cô ấy uống hay không.”
“Ai nói tôi không làm chủ được nhà tôi? Tôi uống, chuyện nhỏ này đừng kinh động tới em ấy, tránh cho em ấy lại cằn nhằn tôi.”
Phó Thiết Ảnh buồn bực cất tiếng, mau chóng nhận lấy chén trà, khí khái một hơi uống cạn.
Cố Thành Chung cũng uống cạn, khóe miệng nhếch lên cười.
“Anh cười cái gì, có gì đáng cười?”
Phó Thiết Ảnh không vui mà nói.
Nguyên Doanh nói: “Anh cậu là cười cậu, vừa nhắc tới Châu Vũ, cậu liền giống như chuột thấy mèo vậy.”
“Đấy là tôi cố ý nhường em ấy!”
“Ai cũng có thể thấy được mà, dù gì thì anh nhường rõ ràng như thế.”
Cố Thành