“Anh đều sẽ vì em, làm được, em chỉ cần nhớ một điều, em là người con gái của anh.
Bất kể sự khác biệt của tuổi tác, bối cảnh, còn có sự khác biệt chiều cao đáng chết kia nữa! Mỗi lần hôn em, đều cần cúi đầu, anh thấy cổ mình không được dễ chịu cho lắm.”
“Cả đời này, anh sẽ chỉ lấy mình em thôi!”
“Nếu anh dám nói như này trước mặt ba em thì anh chết chắc rồi.
Châu Vũ xoa thắt lưng nói.
“Không dám.”
Phó Thiết Ảnh hơi hãi.
Ngày hôm sau, Phó Thiết Ảnh còn đang chuẩn bị ra ngoài mua ít đồ, không ngờ tới hai vợ chồng lớn đã chuẩn bị xong từ sớm.
Đồ dinh dưỡng đắt đỏ, còn có lá trà với dụng cụ pha trà gì đó mà mấy người đọc sách ưa thích, đều là đồ cực tốt.
Vừa thể hiện không quá thô tục, lại có thể biểu hiện thành ý của nhà trai.
Anh ta đổi sang mặc một bộ vest đen chín chắn, tóc cũng cắt ngắn đi, là kiểu đầu đinh nghiêm chỉnh, nhìn rất mạnh mẽ, giống như là anh lính vậy.
Thân thể cường tráng, không khó để nhìn thấy cơ bắp mạnh mẽ dưới lớp quần áo.
Lúc Châu Vũ nhìn thấy anh ta, cũng ngây người một lát.
Lúc trước kiểu tóc của anh không phải thế này, mà là giống như kiểu của Cố Thành Trung, luôn vuốt ngược về phía sau, lại có phong thái giám đốc bá đạo.
Bây giờ, lại thêm vài phần ngang bướng, dường như không dễ chung đụng như bình thường.
Nhưng không thể không thừa nhận, kiểu tóc lại càng thích hợp với anh ta hơn.
“Cố Thành Trung giúp anh cắt, suýt thì cắt anh thành đầu trọc, tí nữa thì phải đánh anh ta một trận.”
Khí thế mạnh mẽ của Phó Thiết Ảnh trước sau như một, không vui nhìn Cố Thành Trung.
Sáng sớm anh ta muốn gội đầu, Cố Thành Trung đã đề nghị cắt tóc.
Anh ta cảm thấy lời này có lí, dù gì cũng phải đi gặp bố mẹ vợ tương lai.
Anh ta muốn ra ngoài cắt, ai ngờ Cố Thành Trung lại vỗ lại, cam đoan rằng mình có thể cắt cho, đừng tin mấy kẻ cắt tóc rác rưởi bên ngoài.
Thế là anh ta tin rồi, nhưng khi anh ta nhìn thấy Cố Thành Trung cầm kéo, lại có dự cảm không lành.
Nhưng lúc ấy đã không dừng lại được rồi, một bên trực tiếp bị cắt ngắn.
“Có phải rất khó coi không, nếu khó coi, anh phải tìm anh ta đánh một trận đã, không ai ngăn được đâu.”
“Không...!không khó coi, cực kì, cực kì đẹp, cực kì man! Trời ơi, đẹp trai hơn rất nhiều đấy!”
“Như này anh càng có vẻ tri thức, mọi người cũng càng dễ phân biệt anh và anh ấy rồi.
Cứ thế này đi, đi thôi đi thôi!”
Hai mắt Châu Vũ tỏa sáng như sao, tuy cô ấy không phải người ham mê sắc đẹp, nhưng nhìn thấy người đàn ông đẹp trai thì vẫn vui mà.
Cô ấy kéo anh ta từ từ rời đi, còn Cố Thành Trung đang dựa ở cổng lại nghi hoặc.
Vốn muốn ngáng chân từ đó, khiến Phó Thiết Ảnh mất mặt, không ngờ lại sai lầm, ngược lại còn sửa sang tốt đẹp cho anh ta?
Vậy thù hôm qua, trả thế nào?
Anh cũng là người có thù tất trả, đột nhiên cảm thấy giao lưu với anh em trong nhà, cũng có ý nghĩa đấy.
Cố Thiện Linh hơn anh vài tuổi, cho nên cũng chín chắn trưởng thành rất nhiều, từ trước tới nay chưa từng trêu đùa phiền nhiễu với anh, luôn đối đãi với thân phận là anh cả.
Anh cũng học như thế, nỗ lực làm tốt chính mình.
Nhưng bây giờ có một người anh em lớn như mình, không có chuyện gì lại bắt nạt một tí, cũng vui đó chứ.
Niềm vui của đàn ông, có lúc lại đơn giản thế đấy.
Một nhà bốn người lái xe tới nhà họ Chu.
Châu Vũ đã gọi điện báo từ sớm, đưa bạn trai tới nhà.
Cũng cho biết, người này là Phó Thiết Ảnh.
Giọng điệu của bố Châu Vũ trong điện thoại rất không tốt, bảo cô ấy về rồi nói.
Lúc đến cửa nhà, cô ấy nhìn cái cửa đóng chặt, tay siết thành nắm đất, khắp người toàn là mồ hôi lạnh.
Nói không sợ chính là giả.
Cô ấy chưa từng giấu bố mẹ làm chuyện thế này.
Hiện giờ ván đã đóng thuyền, cô ấy cũng không còn cách lùi bước nào.
Vào lúc cô ấy bất an nhất, Phó Thiết Ảnh nắm chặt tay cô.
“Đừng sợ, nếu trời đổ sập xuống, còn anh chống đỡ cho em.”
“Ưm ưm.”
Cô ấy nghiêm chỉnh gật đầu, khoảng khắc ấy trong lòng thực sự không sợ hãi nữa, ngược lại còn có một cảm giác an toàn to lớn.
Bởi vì cô ấy biết, lời của