Hứa Trúc Linh đã luyện tập bắn súng một giờ đồng hồ, cổ tay cô cũng cảm thấy mệt rồi mới trở về biệt thự để nghỉ ngơi.
Cô đi rón rén, xách giày lên giống như kẻ trộm đột nhập vậy.
Thấy Cố Thành Trung vẫn đang ngủ say, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhẹ nhàng vén chăn lên nằm vào, toàn thân cô đều lạnh như băng, cô cũng không dám đến gần Cố Thành Trung, sợ cái lạnh làm anh tỉnh giấc.
Cô không nghĩ rằng anh đột nhiên xoay người lại ôm lấy cô, bàn tay kéo cô lại ôm chặt vào lồng ngực mình.
Cô giật mình sợ tới mức thở hổn hển, cả người cứng đờ.
Cô không muốn anh tỉnh giấc, chắc anh chỉ trở người ôm cô mà thôi.
Cô buông lỏng cảnh giác, không giãy giụa lại, cũng nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô không ngờ rằng người đàn ông phía sau lưng đã mở mắt ra.
Anh thở dài không ra tiếng động, bàn tay êm ái nhẹ nhàng đặt lên cổ tay cô, lặng lẽ xoa xoa.
Truyện Khoa Huyễn
Cổ tay cô đã sưng đỏ lên, lòng bàn tay cũng như vậy, chắc hẳn một tiếng qua cô đã luyện tập rất nhiều lần rồi.
Hôm sau, Hứa Trúc Linh ngủ muộn nên đã thức dậy cũng rất muộn, sau khi rời khỏi giường cô phát hiện trên mặt đất có thêm một lớp thảm mềm mại, cảm thấy rất kinh ngạc.
Cố Thành Trung giả vờ không biết điều gì cả, nói rằng hôm qua có thay lại mấy cái thảm, đều được làm từ lông của động vật hiếm có cao cấp, để cô đang mang thai đi tránh bị ngã.
Thực ra thì là sợ buổi tối cô không đi giày sẽ bị lạnh chân.
Cố Thành Trung còn cho người xây cả một súng trường, chuyên dùng để huấn luyện bắn súng xa.
Sau khi Hứa Trúc Linh thấy đội ngũ công nhân khởi công xây dựng, rất kinh ngạc hỏi: “Không phải anh làm chỗ này cho em đấy chứ?”
“Cô nhóc này rất cứng đầu.
Nếu anh không cho em học thì em cam tâm tình nguyện đồng ý sao?”
“Chú ba Cố...!Em cũng biết là anh yêu thương em mà.”
Cô mờ mắt, nước mắt chảy tràn lan trên mặt.
Sau khi anh thấy cô vậy, lòng như nhũn ra, bàn tay dịu dàng lau nước mắt cho cô.
“Em nói đúng.
Mặc dù em không dùng được nhưng học thì cũng không phải chuyện gì xấu cả.
Anh cũng đã chọn loại súng thích hợp cho em rồi, không nặng, bắn trong cự ly ngắn, thích hợp với các khoảng trung, hơn nữa còn có thể bắn ra nhiều phát đạn.
Ống đạn cũng đã chuẩn bị xong cho em rồi, đổi đạn rất tiện nhé.”
“Nhưng bây giờ em không được dùng súng thật, trước hết hãy dùng súng đạn cao su đã, sau khi thuần thục lên tay rồi thì dùng súng thật sau.”
“Chồng thật tốt quá đi, nhất định em sẽ mau học được thôi.”
“Em đừng tưởng bắn súng đơn giản thế, trước là tập với cái bia cố định.
Sau vài ngày anh sẽ chuyển thành bia tự di động.
Sau đó anh sẽ đích thân ra làm con tin, rèn luyện cho em bắn chính xác.”
“Phúc tạp như vậy sao?”
Hứa Trúc Linh sốt sắng, cô còn tưởng rằng bắn súng rất đơn giản cơ chứ, nhưng nghe anh nói vậy thôi mà da đầu cô đã tê dại rồi.
“Không sao cả, anh sẽ giúp em, thầy giỏi thì học trò cũng giỏi, em đừng có mà phá hỏng danh tiếng của anh.”
Anh cưng chiều sờ đầu cô.
Hứa Trúc Linh vốn đã cảm thấy bản thân mình kém cỏi, nghe như vậy cô lại càng lo lắng run lẩy bẩy hơn.
Sau khi học xong nhất định cô sẽ làm xấu mặt thầy giáo mất.
Ngay sau đó, Cố Thành Trung bắt đầu giờ học bắn súng của cô.
Lực ở cổ tay của cô yếu, luyện tập một giờ đồng hồ đã cứng đờ mệt mỏi, cũng may anh đã chuẩn bị thuốc rượu từ trước để xoa cổ tay cho cô.
Tính tình cô cố chấp, nghỉ ngơi được lúc đã tiếp tục tập luyện.
Nửa đêm nhân lúc anh ngủ say, cô lại len lén đi luyện tập.
Cô không biết rằng mình không đủ thông minh, nên mới phải dùng cách này, cần cù bù thông minh.
Cô vẫn cứ nghĩ rằng mình luyện tập vào nửa đêm như vậy sẽ không bị Cố Thành Trung phát hiện, nhưng nhất cử nhất động của cô đều đã lọt vào tầm mắt của anh rồi.
Cô luyện bắn súng một tiếng đồng hồ.
Cố Thành Trung đứng ở trên ban công lo lắng nhìn cô với tâm tư nặng nề.
Cô cố gắng như vậy không phải vì bản thân cô, mà là vì không muốn anh bị ràng buộc bởi cô.
Anh vẫn hy vọng rằng cô không học bắn súng thì thật tốt biết bao.
Mỗi lần Hứa Trúc Linh luyện tập xong, cổ tay cô đều vô cùng đau đớn, vừa đỏ vừa sưng lên, cách tay cũng đau rát muốn chết được.
Cô có thể ngủ một giấc thì sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều, việc ngủ giống như thuốc tiên vậy.
Cô hoàn toàn không biết, khi cô luyện tập một giờ thì người đàn ông này sẽ mất đến hai giờ để giúp cô lưu thông tuần hoàn máu, nắn bóp cánh tay, cũng chỉ mong có thể giúp cô thoải mái hơn được phần nào.
Hứa Trúc Linh luyện tập từ bắn bia cố định đến bia di động điện tử, nhưng cuối cùng dưới trường hợp bia di chuyển qua lại như này, cô lại không muốn bắn trúng điểm trí mạng.
Cô rõ ràng có cơ hội bắn vào điểm chính giữa đầu và ổ bụng, nhưng cô lại mềm lòng, không ra tay được.
Mỗi lần đều là bắn vào chỗ khớp xương.
Lúc cô