Hai người bọn họ ở cùng nhau lâu như vậy, đã trở thành anh em một lòng, ăn ý với nhau từ lâu rồi.
Hiện giờ nếu hai người trao đổi thân phận, chắc chắc không ai có thể phát hiện ra được.
Nghe thấy thế, Phó Ảnh vội vàng lắc đầu: "Không thể như thế được, anh có vợ rồi."
"Em cũng có vợ rồi, vậy phải làm thế nào?"
"Nhưng đối phương hướng về phía em mà đến, là hướng về phía em đó, em trai à, anh không giúp gì được, huống chi, nói không chừng đây là cách duy nhất để đánh bại Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, em phải tận dụng cho thật tốt nhé, thắng hay thua, khả năng phải dựa vào điều này."
Nghe thấy thế, lông mày Cố Thành Trung nhăn lại.
Phó Thiết Ảnh lại tiếp tục phân tích.
"Nếu như, một kẻ có vợ có con, trên có già dưới có trẻ, vì cô ta mà thần hồn điên đảo, vứt bỏ vợ con, có phải cô ta sẽ cảm thấy càng có thành tựu không?"
"Đừng nói nữa, em sẽ không làm chuyện có lỗi với Trúc Linh."
Cố Thành Trung từ chối thẳng thừng, không hề nghĩ ngợi.
Trước đây vì chuyện của Tạ Quế Anh, anh cố ý giả vờ lạnh lùng, đến bây giờ anh vẫn còn tự trách.
Cho dù chỉ là giả vờ, nhưng khi nói mấy câu tuyệt tình, bất kể là người nói hay người nghe đều cảm thấy lòng đau như cắt.
Anh không muốn Hứa Trúc Linh lại phải trải qua cảnh ấy thêm lần nữa.
Với lại, Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử là ai cơ chứ, sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy, muốn lừa được cô ta chắc chắn phải dùng không ít chiêu trờ.
Lỡ như bị thất thân, vậy thì không ổn rồi.
Anh sợ chơi với lửa có ngày chết cháy.
Không được không được!
Phó Thiết Ảnh vẫn muốn nói thêm gì đó, cuối cùng lại nhịn không nói tiếp.
Bọn họ đều biết chuyện này là cơ hội duy nhất, nhưng bọn họ không dám mạo hiểm.
Thương trường như chiến trường, chỉ cần nắm được nhược điểm của đối phương thì sẽ không buông tha.
Nếu như Cố Thành Trung bằng lòng tham gia trò chơi này, đối với Hứa Trúc Linh cũng tốt, khiến người ngoài nghĩ rằng hắn đã yêu người khác, sẽ không khiến người ta săm soi Hứa Trúc Linh quá nhiều nữa.
Nhưng, làm vậy quá nguy hiểm.
Phụ nữ thông minh, là loại khó chơi nhất.
Nếu khi đổi lại là anh ta, anh ta cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với Châu Vũ.
Anh mím môi, khẽ vỗ lên vai Cố Thành Trung nói: "Cho dù em quyết định thế nào, anh cũng sẽ ở bên cạnh em, anh không sợ chết, sẵn lòng cùng chung hoạn nạn với em, dù sao anh vẫn nợ em nhiều như vậy, cũng đã đến lúc tôi phải trả cho em rồi."
"Anh tin tưởng, Châu Vũ sẽ kiêu ngạo vì anh, khi trở về chắc chắn sẽ khen anh đấy."
"Anh ra ngoài trước đi, để em yên lặng suy nghĩ một lát."
Cố Thành Trung có chút đau đầu.
Nghe thấy thế Phó Thiết Ảnh quay người rời khỏi đó, vừa ra khỏi cửa anh đã gặp phải Hứa Trúc Linh.
Cô chuẩn bị mang trà vào, không ngờ bọn họ lại nói chuyện nhanh như vậy.
"Anh định về bây giờ à? Không ở lại ăn cơm chiều sao? Anh còn chưa kịp uống một hớp trà nào đâu đấy."
"Bây giờ cậu ấy đang đau đầu, cô đừng vào đó làm ảnh hưởng đến cậu ấy."
"Sao thế?"
Hứa Trúc Linh nghe ra được vẻ nghiêm trọng trong lời anh ta nói, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Phó Thiết Ảnh định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nhịn không nói.
Về chuyện này, thôi đừng cho cô ấy biết rõ thì tốt hơn.
"Được rồi, cô cứ vào đi, nói không chừng bây giờ cậu ấy đang cần cô đó, tôi sẽ không quấy rầy nữa, bên J&C vẫn còn nhiều chuyện cần tôi xử lý, tôi đi trước đây."
Nói xong Phó Thiết Ảnh lập tức ra về.
Hứa Trúc Linh đứng ở cửa phòng làm việc, do dự không biết mình có nên vào hay không.
Hiện giờ ngoài công ty ra lúc nào Cố Thành Trung cũng ở trong phòng làm việc, trước kia anh còn về phòng đi ngủ, trò chuyện với cô và con.
Nhưng bây giờ có đôi khi anh bận đến mức buổi tối cũng ngủ trong phòng làm việc.
Nhìn anh như thế, cô đau lòng.
Chuyện của công ty cô không giúp được gì, chỉ có thể chuẩn bị đồ ăn bổ dưỡng để bồi bổ sức khỏe cho anh.
Cô khẽ hít sâu một hơn, dùng hết dũng khí gõ cửa.
Rất nhanh, giọng nói khàn khàn của anh đã truyền đến từ trong phòng.
Cô đẩy cửa bước vào, thấy anh đang cau mày, sắc mặt u ám, xem ra anh gặp phải chuyện gì đó rất khó giải quyết.
Cô buông khay trà xuống, muốn qua đó xoa bóp bả vai cho anh, đúng lúc đó cô lại trông thấy hình ảnh trên màn hình máy tính.
Là ảnh chụp một cô gái.
Cô gái ấy rất xinh đẹp, ngay cả cô nhìn thấy cũng không nhịn được cảm thán một phen.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy giật mình như vậy.
Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, xinh đẹp và quyến