Anh buông chén trà xuống, nói: “Chuyện này phải nói thế nào đây nhỉ?”
“Ông đã làm rất tốt, không tiết lộ bất cứ thông tin nào ra cả, tuy nhiên trong gia đình tôi lại có một hacker cao thủ.”
“Là Cố Thiện Linh sao?”
Người đầu tiên mà Nhật Kinh Xuyên Hi nghĩ tới chính là Cố Thiện Linh, là một hacker K có tiếng tăm lừng lẫy ở nước ngoài.
Chuyện bitcon bị đánh cắp trước kia đến nay vẫn được lưu truyền rất rộng rãi.
Nếu như là anh ta ra tay và cố tình điều tra ra được ông ta tới đây thì cũng không phải chuyện gì khó hiểu cả.
Chuyện vừa rồi ông ta còn có thể giả bộ không biết, nhưng bây giờ...!đã điều tra rất rõ ràng rồi, anh muốn tiếp tục giả bộ hồ đồ cũng khó, ngược lại còn quá lấn át lại ông ta rồi.
“Được rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
“Mặc dù Ông Nhật Kinh cũng không hề thân cận với hội quán,nhưng cũng không đến nỗi không giúp tôi chuyện này với tư cách người ngoài cuộc.
Người trẻ như tôi muốn biết câu trả lời, liệu có phải là do thiếu nợ hay không?”
Hai chữ “thiếu nợ” này như sấm nổ cạnh tai, đập vào đầu Nhật Kinh Xuyên Hi, khiến cho ngón tay ông ta trở nên run rẩy, đến nỗi ly trà cũng sắp đổ.
Nước trà nóng bỏng theo viền bàn tay rơi xuống.
Cố Thành Trung cúi người lau chùi, biểu tỉnh của anh hết sức tò mò.
Nếu thực sự đúng như lời nói của Bạch Nhược Minh Lan, Nhật Kinh Xuyên Hi giết chết Sói đêm, vậy những việc ngày hôm ông ta làm đều do thiếu nợ mà ra.
Hứa Trúc Linh vừa tới thôi mà ông ta đã dùng mọi chiêu trò chiêu đãi cô, chỉ sợ không đủ hoàn hảo.
Anh đã cảm thấy rất khó hiểu và bối rối, nhưng khi đột nhiên nghĩ đến lời của Bạch Nhược Minh Lan anh mới nhanh chóng ngộ ra.
Có lẽ do ân oán của đời trước nên trong lòng của ông Nhật Kinh vẫn luôn là sự muộn phiền và nghi ngờ.
Nhật Kinh Xuyên Hi tự biết rằng mình đã thất bại, mượn cớ rằng quần áo của ông ta bị ướt, đi vào để thay quần áo rồi cho Cố Thành Trung ngồi ở đây chờ.
Qua hơn mười phút, Nhật Kinh Xuyên Hi mới đi ra ngoài, nói: “Cậu trai trẻ, rốt cuộc cậu đã biết được ít chuyện gì, không ngại thì hãy nói cho biết.”
“Tôi đã đồng ý với người kia, chuyện này tôi không thể nói ra.”
Cố Thành Trung phủ đi mọi chuyện, định làm một con sói trắng không biết gì cả.
“Người kia...!là...!có phải là phụ nữ không?”
Tâm trạng của Nhật Kinh Xuyên Hi đột nhiên trở nên kích động, ông ta lại thêm một phần chắc chắn trong tay.
Truyện Huyền Huyễn
“Tôi không thể tiết lộ chuyện này.”
“Cậu tới đây, tôi cho cậu xem cái này.
Ông ta hơi run rẩy, chiếc lưng còng lại, không hề chống gậy, nhìn có hơi loạng choạng.
Cố Thành Trung tiến tới đỡ ông ta, anh tăng nhanh tốc độ, tiếc vào phòng bên trong.
Ông ta run rẩy, lấy một khung ảnh ra từ bên trong ngăn kéo, trên hình là một gia đình bốn người.
Cả người ông ta mặc bộ âu phục, bên cạnh là một bà chủ xinh đẹp.
Trên tay bà chủ xinh đẹp kia ôm một đứa trẻ, còn có một cô bé đứng giữa hai người
" Cái này..."
Sau khi Cố Thành Trung nhìn thấy, cặp mày cau lại, có cảm giác nghi ngờ.
Người phụ nữ này chính là Bạch Nhược Minh Lan, cô bé kia là Ngọc Diệp, đứa trẻ mà người phụ nữ đang ôm dĩ nhiên là Hứa Trúc Linh.
Nhưng mà không phải Bạch Nhược Minh Lan vẫn luôn miệng nói rằng Nhật Kinh Xuyên Hi giết chết Sói đêm, và cũng chính là kẻ thù đã giết chết bố của Hứa Trúc Linh sao?
“Tôi chính là Sói đêm, Sói đêm chính là tôi đây.”
Nhật Kinh Xuyên Hi trầm giọng nói, nước mặt rơi xuống không một tiếng động.
Có mấy lời trong lòng, chỉ chôn giấu thật sâu không nói ra được cho ai.
Lúc nửa đêm, đột nhiên ông ta thức giấc nhưng phát hiện là mình đang ở trong giấc mơ khóc lóc không thành tiếng.
“Nhưng mà mẹ vợ tôi nói cha vợ đã chết rồi, hơn nữa còn là tự tay ông giết chết ông ấy.”
“Quả nhiên, cậu đã gặp bà ấy.
Tôi biết bà ấy còn sống, bà ấy đã gặp mặt rất nhiều người nhưng duy nhất ta thì bà ấy không để tôi gặp được.”
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Rốt cuộc giữa ông với mẹ vợ tôi đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi là nỗi sỉ nhục của gia đình Nhật Kinh, con ngoài dã thú.
Mẹ tôi vì muốn bố con tôi được bình an nên đã dùng tính mạng của mình ra để lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác, bảo vệ chúng tôi được bình an.
Nhưng mà sau khi bà ấy trở về, vì quá nhớ nhung bố con tôi nên đã sinh bệnh.
Sau khi sinh ra em gái tôi, bệnh tình lại càng nặng thêm.
Bà ấy đã cố nén cơn đau do bệnh hành hạ, kiên cường cố gắng chống lại vì muốn chúng tôi có thể sống chung với nhau thêm mấy năm.”
“Sau khi mẹ tôi qua đời, mẹ chồng của bà ấy không dễ dàng tha thứ, không để cho tôi và bố được sống chung, nên đã tới tận Đà Nẵng để truy đuổi chúng tôi.
Mà khi đó tôi vẫn là cấp dưới của Phó Minh Nam, là một trợ lý ngầm của ông ta.
Tôi cưới Minh Lan và chúng tôi có hai đứa con gái đáng yêu.
Nhưng mà trùng hợp thay...!tất cả mọi chuyện lại dồn đến, tất cả là ông trời trêu người.”
“Phó Minh Nam muốn giết tôi để ông ta chiếm lĩnh toàn bộ xã hội ngầm.
Cho tới tận bây giờ tôi cũng không nghĩ rằng mình muốn tranh giành gì