Cả một ngày cô đều suy nghĩ lung tung.
Trước đây cô chưa từng tiếp xúc với Cố Thành Trung, cũng chưa từng tiếp xúc với nhà họ Cố.
Trong thế giới nhỏ bé của cô, Hứa Đức Thắng là một sự tồn tại có thể hô mưa gọi gió, một tay che trời.
Mình có thể sống tốt hay không đều phụ thuộc vào một câu nói của ông ta.
Cô từng nghe đến nhà họ Cố, đó là một sự tồn tại ngoài tầm với của cô.
Giống như… thần tiên!
Sấm chớp đùng đùng, mọi người đều sợ hãi.
Sau này quen biết Cố Thành trung, rồi khi biết được diện mạo, thân phận và địa vị của anh thì lại càng cảm thấy cao đến nỗi không thể với tới, khoảng cách vô cùng lớn.
Giống như sự khác biệt giữa mây và bùn vậy.
Thần tiên thì sao có thể ở bên người phàm được chứ? Đó là một sự sỉ nhục đối với thần tiên.
Nhưng… Từ lúc nào lại phát hiện Cố Thành Trung không phải thần tiên nhỉ?
Có thể là lúc anh bị thương, nằm trên giường bệnh, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc.
Có thể là lúc mình sắp chết, anh tin vào lời nói quỷ thần.
Có lẽ là những lúc anh cũng có khẩn cầu người khác, để người ta bảo vệ mình.
Có lẽ là lúc đứa bé sắp mất, anh không biết phải làm thế nào, anh bất lực, chỉ có thể đau đớn khổ sở.
Có lẽ là lúc anh cần diễn kịch để đối phó với Tạ Quế Anh, không ngần ngại mà đầu độc chính mình.
Có lẽ là lúc anh cần mình, ôm chặt lấy cô, không thể cử động…
Trong mắt người ngoài, tổng giám đốc tập đoàn Cố Linh là một sự tồn tại cao tít tắp.
Chỉ một cái giẫm chân đã uy phong lẫm liệt, không ai dám chống lại.
Quả thực Cố Thành Trung là như vậy.
Người không quen đều cảm thấy như vậy, cảm thấy anh chính là bá chủ thiên hạ, tồn tại như một vị thần.
Muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.
Nhưng chỉ có Hứa Trúc Linh là từng thấy Cố Thành Trung chân thật nhất.
Tìm hiểu từng chút, dần kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Anh biết đau, anh sẽ bị thương, cũng cần có người an ủi, ôm lấy anh.
Anh cũng biết làm nũng, tỏ ra dễ thương, giận dỗi hay nhỏ nhen.
Anh sẽ cãi nhau với bạn, lo lắng cho bạn, không có gì cũng sẽ ghen tuông.
Anh sẽ chảy máu, nằm liệt giường không dậy, nghìn cân treo sợi tóc.
Anh sẽ chịu sự kiểm soát của người khác, bị bức đến bất lực, sẽ lực bất tòng tâm.
Vị thần trong lòng mọi người sẽ không ngã xuống.
Bất cứ khi nào anh cúi xuống thì hình tượng trong lòng mọi người sẽ sụp đổ.
Nhưng Hứa Trúc Linh thì sẽ không.
Cố Thành Trung trong mắt cô, chính là một người sống sờ sờ ra đấy, có máu có thịt, biết đau biết la.
Vì vậy, hình tường của anh trong mắt mình chưa từng sụp đổ, mà qua việc này, sẽ càng làm mới sự hiểu biết của cô về Cố Thành Trung, giống như lại hiểu anh nhiều thêm chút nữa.
Nhìn thấy một Cố Thành Trung nhân từ hơn!
Cô muốn khóc, cũng muốn cười.
Khóc là đau lòng, mà cười… là vì càng yêu anh hơn.
Cả ngày cô không làm sao ăn uống được, vì con nên miễn cưỡng nuốt vài miếng, nhưng lại không muốn Cố Thành Trung bận đến mười một mười hai giờ mới về, hôm nay là lần đầu tiên anh về nhà lúc tám giờ.
Làm lụng vất vả về nhà, vội vã cởi vest treo trên giá treo đồ, còn chưa kịp cởi cà vạt.
Vừa mở miệng anh đã không vui nói: “Phó Thiết Ảnh nói cả ngày em không ăn gì, chuyện này là thế nào? Cho dù em không nghĩ cho con trong bụng thì cũng phải nghĩ cho mình chứ!”
“Anh… Sao anh về sớm vậy?”.
Tìm truyện hay tại == TR UMtгuyeЛ.
V И ==
“Anh đoán cục cưng muốn ăn cơm anh làm, cho nên vội về nấu cơm cho em.”
Anh không nhắc đến chữ nào về chuyện ban ngày, lao một mạch vào bếp.
Hứa Trúc Linh tựa vào khung cửa, nhìn bóng dáng đang bận rộn bên trong.
Đeo tạp dề một cách đầy thuần thục, sau đó bắt đầu cắt rau, làm nóng nồi.
Hứa Trúc Linh chỉ nhìn như vậy nhưng lại không kiềm được, hốc mắt đỏ lên, vội tiến lên một bước, từ phía sau ôm chặt lấy anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lưng anh, khẽ chớp mắt, nước mắt nóng hổi thấm ướt áo sơ mi của anh.
Người Cố Thành Trung run lên dữ dội, anh khựng lại, thật lâu sau cũng không phản ứng.
Một lúc lâu sau anh mới khẽ nói: “Ra ngoài đợi anh đi, ở đây chỗ nào cũng khói dầu, ngửi vào không tốt cho sức khỏe.”
“Làm gì có khói dầu đâu, anh chỉ muốn bảo em ra ngoài mà thôi.
Em muốn ôm anh, cả đời này em cứ muốn ôm