“Phương pháp của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử hung ác như vậy liệu có ổn không? So với cái lũ tàn nhẫn kia thì đúng là một người cực kì độc ác đấy! Đã vậy… Chúng ta dùng em gái của cô ta để uy hiếp đi, kiếm chút lợi!”
Bạch Minh Châu đánh xuống ba lá “Vương Tuấn Khải”, lật ra một lá Ngô Lỗi.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, lập tức tiếp lời.
“Đừng đừng, Lê Sa là cô gái tốt, không được lợi dụng cô ấy.
Hơn nữa Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cũng không chịu phục tùng đâu.
Cậu ba cây hai hả, bốn lá Hồ Ca!”
“Đánh không nổi đâu không nổi đâu, bốn Hồ Ca này ai muốn lên không?”
“Tớ đây ra một Hoắc Kiến Hoa với đôi mi hoàn mỹ, có ai muốn không?”
“Lưu Hạo Nhiên cơ bụng xuất sắc, chị dám tiếp không….”
Châu Vũ đánh lật lá mười.
“Quả thật chị Lê Sa rất tốt, trước đó mình cũng thấy qua người rồi, chị còn dạy tớ pha trà dâng hương, còn nói chút chuyện trong gia tộc nữa.
Chị ấy là con thứ, ví trí trong nhà khá gượng gạo.”
“Hai người chưa xuống bài đúng không? Mình ra hai anh trai nhỏ Bạch Kính Đình, phá vương, còn ai muốn lên không? Còn mỗi một lá Trương Nhất Sơn, mình chắc thắng rồi.”
“Sợ nha sợ nha, Minh Châu, kỹ thuật đấu địa chủ của cậu cao quá, đánh không lại rồi.”
“Hẳn là vậy, trong những tháng mình ở nước ngoài, cùng bên đó đấu địa chủ phải mất tới chín tháng.
Xong còn mạt chược, bài cửu, tớ cũng đều không ở Trung Quốc!”
“Ván nữa đi ván nữa đi, mấy thanh son môi này thua vào tay chị đấy.
Đau lòng quá, mã màu em thích nhất mà.”
Châu Vũ tội nghiệp nói.
“Đừng đau lòng, bao giờ về lại kêu chồng em mua thêm một chút là được! Hứa Trúc Linh, nhanh lên nào, giao cây Christian Louboutin phiên bản giới hạn ra đây!”
Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ, bàn đấu địa chủ này chắc chắn là bàn có giá trị nhan sắc cao nhất trong lịch sử, cũng là bàn đánh bạc xa hoa nhất.
Cái cách chơi này chính là do Bạch Minh Châu nghĩ ra, in diện mạo các nam thần tượng lên toàn bộ bài bằng máy in 3D, có thể sờ thấy rõ ràng các bộ phận trên gương mặt cùng với cơ thể, có cảm giác…kì quá.
Giống như… đang khinh nhờn các nam thần vậy!
Nhưng Bạch Minh Châu cũng không nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy chơi thế này thật sự rất kích thích, cô còn làm ra bộ mạt chược các thịt tươi nữa.
Tất cả đều là những lưu lượng tuyệt mỹ hàng đầu đại diện phái thần tượng, đã chơi là phải chơi tới sướng mắt như vậy chứ nhỉ!
“Anh trai nhỏ Trương Nhất Sơn sao lại đẹp trai như vậy cơ chứ, thiếu nhiên thanh cao lưu manh, vừa đẹp vừa hư hỏng.
Nhịn không được rồi, hôn cái đã rồi hẵng đánh ra vậy!”
Bạch Minh Châu ôm lá bài, trước khi đánh ra còn hôn hôn hai cái.
“Cái này… chị Minh Châu, bớt lại chút, đây đều là giả thôi mà.”
Châu Vũ đối mặt với các cô, cách Hứa Trúc Linh cùng Bạch Minh Châu tương đối gần, đưa lưng về phía cửa, cái gì cũng không nhìn thấy.
Nhưng Châu Vũ lại thấy được!
“Vì nó là giả nên mới chỉ hôn hai cái.
Nếu là thật, chị đây lập tức lao tới ôm người!”
“Trúc Linh, cậu thích ai vậy?”
“Tớ? Tớ thích Vương Tuấn Khải, một chàng thiếu niên thực thanh tú.
Có cái cảm giác giống như còn sót lại cái sự trẻ con, thật đẹp đẽ quá mà.”
“Vậy cậu cảm thấy Vương Tuấn Khải so với Cố Thành Trung ai đẹp hơn?”
Bạch Minh Châu đột nhiên muốn hỏi một câu.
“Hở?” Hỏi Hứa Trúc Linh vấn đề này, một đứa nhóc trẻ tuổi, một ông chú thành thục, lấy đâu ra biện pháp mà so sánh đây.
Mỗi người một vẻ, sàn sàn như nhau ai mà phân biệt cho được.
Cô lắc đầu: “Không so được, cảm giác không giống nhau.”
“Chị Trúc Linh, đáp án tiêu chuẩn vào lúc này hẳn là anh Thành Trung đẹp rồi.”
Châu Vũ khóc không ra nước mắt, vẫn liều mạng cứu vãn.
Bạch Minh Châu nghe vậy, nói: “Châu Vũ, hiện tại chỉ có ba chúng ta, người hầu đều được chị đẩy đi rồi, em sợ cái gì.
Những lời này chỉ để dỗ đàn ông, giờ họ không ở đây, nên nói thì cứ nói.
Như chị nè, Ôn Mạc Ngôn tới đây thì có sao, chị sẽ nói cho anh ta biết, chị thèm muốn anh Hồ đã lâu rồi nhé!”
“Chị Minh Châu….
Nói chuyện phải cẩn thận, họa từ miệng mà ra đó!”
Châu Vũ liều mạng nháy mắt, cả người đều cứng ngắc, từ sau lưng tỏa ra sự sợ hãi vô hình.
Cô thấy được hai gương mặt cực kì âm trầm, tựa như muốn ăn thịt người thường vậy.
Mà ánh mắt Phó Thiết Ảnh cũng chả thiện lương gì, âm u mà nhìn chằm chằm cô.
“Trúc Linh, cậu còn chưa nói đâu, rốt cuộc