Hứa Trúc Linh suốt thời gian theo dõi tin tức, theo dõi Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử tổ chức tang lễ.
Cho đến khi mọi chuyện nguôi ngoai, cô không nghĩ nhiều nữa, hàng ngày nghe theo lời bác sĩ, chuyên tâm dưỡng thai.
Chỉ là cô đã trở nên ít nói hơn, không còn hứng thú với việc chơi mạt chược và poker nữa.
Mỗi ngày cô đều cùng với Quý Thiên Kim ung dung tự tại, pha trà, cắm hoa, tu dưỡng tâm hồn.
Bạch Minh Châu không thể chịu được sự yên tĩnh nhàm chán này, cảm thấy như vậy giống như là đã xuất gia, cuộc sống không còn thú vui gì nữa.
Khi không có việc gì làm cô ta sẽ ăn vặt và cày phim truyền hình, ngắm các em trai trẻ trung và những anh trai đầy cơ bắp.
Rảnh rỗi quá thì ôm tạp chí thời trang xem những xu hướng thời trang mới trong mùa này.
Châu Vũ mỗi ngày đều ở trong bếp, học một số kỹ năng dinh dưỡng mới từ đầu bếp, cuộc sống mỗi ngày của cô ta trôi qua khá sảng khoái.
Nhiều ngày trôi qua, cô không đọc tin tức, không đi gặp khách hàng, thậm chí còn ít liên lạc với Cố Thành Trung.
Hai người gọi điện cho nhau mỗi buổi tối, nhưng cô đều không biết nói gì, mỗi lần nói chỉ nói được vài câu là lại chìm vào im lặng.
Cuối cùng, khi sự yên tĩnh đã ở thế thắng, cô cảm thấy mệt mỏi, lựa chọn cúp điện thoại.
Tình cảm của họ luôn rất bền chặt, nhưng không hiểu sao khoảng thời gian này dường như đã có một vết rạn nứt rất lớn.
Trong lòng cô có chút hoang mang, nếu là lúc trước, Cố Thành Trung đã tới dỗ dành cô rồi.
Nhưng bây giờ, anh dần dần bắt đầu không còn chuyện gì để nói.
Mỗi lần nghe điện thoại của anh, trong lòng cô đều tràn đầy hy vọng, nhưng đáp lại, cô chỉ nghe thấy giọng nói của đều đều của anh.
Không thăng không trầm, hơn nữa còn thoáng chút buồn man mác.
Dần dần cô cũng quen với sự trầm mặc giữa hai người.
Những tưởng cuộc sống cứ bình thản trôi như nước, không ngờ bạn bè lại đến thăm.
Không phải là bạn của nhà họ Lý, mà là bạn của chính cô.
Khi Quý Thiên Kim tìm cô, nói cô xuống nhà gặp khách, cô hơi ngạc nhiên.
Nếu là Cố Thành Trung, anh nhất định sẽ không tỏ ra bí mật như vậy.
Cô đi xuống nhà, nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Anh ấy không có vẻ ngoài cường tráng như những người đàn ông khác, ngược lại nhìn có chút yếu đuối.
Anh ấy cũng rất trắng, làn da mịn màng khiến phụ nữ còn phải ngưỡng mộ và ghen tị.
Diên……
Tại sao anh ấy lại ở đây?
Khi Diên nghe thấy tiếng bước chân, anh ấy quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Trúc Linh, khóe môi bất giác cong lên.
Nhưng ngay sau đó, anh ấy nhìn thấy phần bụng cô nhô cao hẳn lên.
Cô có thân hình nhỏ nhắn nhưng bụng lại to không cân xứng.
Anh ấy thực sự lo rằng chiếc bụng này sẽ đè chết cô.
Anh ấy vội vàng tiến về phía trước và đỡ cô.
“Sao anh lại tới đây?”
“Tôi có hợp tác với một xí nghiệp ở đây ở Đà Nẵng.
Thực ra không cần đích thân đến, nhưng lại nghĩ từ ngày em mang thai đến nay tôi chưa tới thăm lần nào.
Người bạn này xem ra có chút vô tâm, vì vậy tôi đặc biệt đến đây.
“
“Vậy anh ở lại bao lâu?”
“Nhanh thì một tháng, chậm nhất là hai tháng.
Tôi đã nói với với chú và dì của em rồi, tạm thời tôi sẽ ở lại đây trong thời gian này.”
“Sống ở đây?”
Hứa Trúc Linh vô cùng ngạc nhiên.
“Ừ, là vì Quý Lưu Xuyên.
Bây giờ tôi và anh họ em có mối quan hệ rất tốt.
Anh ấy nghe nói rằng tôi sắp đến Đà Nẵng, nhất định mời tôi tới nhà làm khách.
Anh ấy chuẩn bị có một kỳ nghỉ, tới lúc đó sẽ về đây chơi với tôi.”
“Thật không? Thật tuyệt, vậy anh đã gặp dì và cậu chưa?”
Một nụ cười hiếm hoi nở trên khuôn mặt cô, kể từ khi Diên trút bỏ mọi ân oán, họ đã rất lâu không gặp lại nhau rồi.
Bạn cũ gặp lại nhau, so có thể không vui được?
“Tôi gặp rồi.”
“Hai người bạn tốt của tôi cũng đang ở đây.
Minh Châu cậu đã gặp qua rồi, còn có một người nữa tên là Châu Vũ...”
“Tôi đều gặp rồi.”
“Đều gặp rồi sao? Vậy tôi là người cuối cùng gặp anh sao? Tôi pha trà cho anh nhé? Gần đây trình độ pha trà của tôi rất tiến bộ đó.”
“Được rồi, không cần phải làm gì cả, chuyện của em tôi đã biết hết rồi, tôi chỉ muốn tới thăm em.
Em gầy đi rồi, bụng cũng to hơn rất nhiều.” Diên dịu dàng nói.
“Ngồi xuống đi, không cần làm gì, buổi tối tôi đưa em ra ngoài ăn cơm.”
“Đi ra ngoài? Như vậy không ổn lắm?” Cô do dự, bởi vì cô sợ đi ra ngoài sẽ cho Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cơ hội ra tôi.
“Tôi là bà bầu, có nhiều thứ ở bên ngoài tôi không ăn được,