Lúc Diên ăn điểm tâm, Lê Sa kêu tiếng lợn.
Lúc cùng ra ngoài đi bộ với Hứa Trúc Linh, cô cũng đi theo.
Ở bên ngoài ăn cơm trưa, ké một chút cơm rồi lại tiếp tục kêu.
Cả ngày, không có chỗ nào mà cô không theo, không có lúc nào vắng mặt!
Diên cảm thấy mình cũng sắp bị cô đì cho ra bệnh thần kinh luôn rồi.
Bóng đêm tối tăm, liền trực tiếp đón đầu cô kéo vào trong sân.
Gió đêm thổi, có chút lạnh.
Cô theo bản năng tự ôm lấy mình, cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì, muốn giở trò với tôi à?”
“Nghĩ hay nhỉ! Nhìn tôi giống cái dạng thiếu đàn bà đến thế à?”
Diên khinh bỉ nói.
“Anh không thiếu đàn bà, nhưng anh lại thiếu loại người giống tôi, cái loại xinh đẹp như hoa, dáng người hoàn mỹ đó! Chứ chẳng lẽ dáng người tôi chưa đủ tốt, mặt không đủ xinh, da không đủ trắng sao?”
Cô chớp mắt to, sáp lại gần, cười hì hì.
Diên nghe vậy, mắt phượng hẹp dài không nhịn nổi mà nheo lại.
Anh không thể không thừa nhận Lê Sa rất đẹp, có một loại phong tình khác với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, tựa như đóa hoa sinh đôi, một đóa quyến rũ, một đóa tinh quái.
Nhan sắc cùng dáng người của cô tất nhiên là loại cao cấp, hơn nữa học thức và gia giáo lộ ra lúc ấy không khác gì với loại hơi thở tôn quý được bồi dưỡng từ thời sơ sinh.
Tuy rằng cô có chút càn quấy nghịch ngợm, nhưng những lúc mua sắm dùng cơm hay giao tiếp với người xa lạ đều có thể cảm nhận được thái độ đúng mực tốt đẹp chung hòa với quý khí bẩm sinh đó.
Cơ mà sâu kín bên dưới, lại tựa như thay đổi thành một người khác, cực kì ngang bướng.
Khác với bông hồng có gai Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, cô chính là một đứa nhỏ gian manh, một bé mèo hoang nhỏ bình thường.
“Sao anh không nói gi, không phản bác được sao?”
“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là cảm thấy cô tự nghĩ mình hay quá, không biết xấu hổ thôi.”
“Cái tên này, anh rốt cuộc là có chút thẩm mỹ nào hay không hả?”
Nhật Kinh Lê Sa khó thở, cái người này không khen nổi mình một chút sao?
Người ta đều thích mình, nhưng sao anh ta lại chán ghét mình như vậy cơ chứ, không thèm nói với cô thêm mấy câu.
Cô không khỏi cảm thấy có chút mất mát, ánh mắt cũng ảm đạm xuống.
“Quên đi, anh tìm tôi làm gì? Không có gì thì tôi đi nhé.”
“Không cần trả lại tiền, cô đang lãng phí thời gian của tôi.
Lúc tôi ở cùng Hứa Trúc Linh không thích có người khác quấy rầy, cô rất ồn ào.”
“Ách…”
Anh nói trắng ra, mặt đỏ ửng.
Cô bị ghét bỏ, rất rõ ràng luôn rồi.
“À…Được rồi.”
Cô cúi đầu, tâm tình cực kì tệ.
Diên thấy vậy mới nhận ra lời mình nói có hơi nặng.
Nhưng anh không hạ mặt mũi xuống được mà an ủi, đành phải cố nhịn, quay người rời đi.
Trong khu vườn lớn, chỉ còn bóng dáng lẻ loi của cô, cơ thể đơn bạc.
Gió lạnh thổi tới, lòng cũng lạnh thấu.
Cô hít hít cái mũi, nước mắt trong suốt rơi xuống.
Ở nhà không có ai thích, tới nơi này vất vả lắm mới được mọi người thích, nhưng vẫn có người chán ghét mình như cũ.
Ngay lúc cô đang khổ sở, lại được điện thoại nhớ thương tới.
Chuông báo không có ghi chú, nhưng dãy số này lại rất quen thuộc.
Cô căng thẳng, nhưng vẫn biết, chuyện nên tới có trốn cũng không thoát được.
Cô do dự thật lâu, mới cố lấy dũng khí nhận điện thoại.
Cô dùng tiếng nhật, mềm mại cung kính gọi:
“Chị.”
“Em còn biết có cô chị này đấy hả? Không rên một tiếng đã rời khỏi nhà, em có biết mọi người trong gia tộc lo lắng thế nào không?”
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử quở mắng.
“Họ thì lo lắng cái gì cho em? Lo rằng em sẽ giống như bà ngoại, khiến họ mất mặt, nảy sinh biến cố với hôn lễ hoàng thất? Hay là lo em chết rồi, sẽ không có cách nào ăn nói với thân vương?”
“Nếu em biết, sao còn không trở về, người của chị theo dõi em, em còn dám trốn tránh.
Em thế mà….thế mà lại còn ở chung với kẻ thù của gia đình, rốt cuộc là em muốn làm cái gì?”
“Đây xem chừng là kẻ thù của gia đình, hay là kẻ thù của chị?”
Nhật Kinh Lê Sa không nhịn được mà phản bác.
“Câm miệng!”
Đầu kia điện thoại giận dữ quát lớn.
Mặc dù trong lòng cô còn ngàn