Nhật Kinh Lê Sa có chút không hiểu ánh mắt kỳ quái của ba người.
Cô ta thò lại gần, hạ giọng hỏi nhỏ.
“Có phải anh nói chuyện hai chúng ta cãi nhau cho mọi người rồi không?”
“Không có, tối hôm qua cô nói chuyện lớn tiếng như vậy, kinh động tới bọn họ.”
“Còn không phải tôi bị anh chọc tức sao! Chuyện tối hôm qua đều biết rồi, anh cũng không nói gì, vì sao ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta lại kỳ quái như vậy?”
“Đi hỏi.”
“Ai? Tôi sao? Dựa vào đâu lại là tôi chứ?”
Cô ta lẩm bẩm, lại thoáng nhìn sắc mặt không vui của Diên, không nhịn được bĩu môi.
Được thôi được thôi, cô ta đi hỏi.
Vốn dĩ cô ta dựa gần vào Hứa Trúc Linh, lại bị Bạch Minh Châu kéo tới bên kia.
Còn không đợi cô ta chủ động mở miệng hỏi, Bạch Minh Châu đã gấp không chờ nổi dò hỏi.
“Không ngờ hai người lại phát triển nhanh chóng như vậy, đúng là bên ngoài một vẻ, sau lưng lại là một vẻ khác, tôi còn tưởng rằng hai người như nước với lửa chứ, không ngờ đảo mắt một cái hai người lại.
Lại tốt như vậy! Nếu không phải nửa đêm tôi đói bụng, muốn tới phòng bếp tìm đồ ăn, thì đúng là không biết, hai người…Hai người đã tới nông nỗi này rồi.”
“Nông, nông nỗi nào?”
Nhật Kinh Lê Sa không hiểu lời cô ấy nói, cả người đều mơ màng hồ đồ.
Rõ ràng là tách từng từ ra thì tự mình có thể nghe hiểu, nhưng kết hợp lại với nhau, sao lại không hiểu chứ?
Tiếng Trung của cô ta vẫn còn được coi là ổn, vì sao lại không hiểu Bạch Minh Châu đang nói gì chứ?
“Cô một hai phải muốn tôi nói trắng ra như vậy sao? Tôi cũng cảm thấy có chút thẹn thùng mà.”
“Cô còn biết thẹn thùng sao?”
“Được thôi, nếu cô đã nói như vậy rồi, thì tôi cũng thẳng thắn một chút nhé.
Có phải tối hôm qua hai người ngủ không? Có phải tối hôm qua hai người ngủ? Còn khích lệ như vậy, tôi ở ngoài cửa nghe thấy rõ ràng.”
“Phì.”
Nhật Kinh Lê Sa vừa mới uống sữa bò, nghe được lời này, phun thẳng lên trên mặt Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu bất đắc dĩ lau một chút: “Mỹ dưỡng da của tôi rất đắt!”
“Cô…Cô lặp lại lần nữa!”
Lê Sa nào quản được nhiều như vậy, ngón tay run rẩy nắm tay Bạch Minh Châu.
Đại não cô ta trống rỗng, lỗ tai cũng xuất hiện những tiếng tranh cãi.
Bạch Minh Châu ghét bỏ đẩy cô ta ra, nói: “Đều là người trưởng thành rồi, trai chưa cưới nữ chưa gả, làm sao chứ? Chúng tôi đều rất cởi mở, nhìn thấy hai người ở bên nhau, chúng tôi đều sẽ chúc phúc hai người.”
“Không phải đâu, hiểu lầm lớn rồi, chúng tôi thật sự không phải…”
Nhật Kinh Lê Sa khóc không ra nước mắt, vội vội vàng vàng nhìn về phía Diên.
Sắc mặt của anh ta cũng rất khó nhìn, không ngờ tối hôm qua giúp cô ta bôi thuốc, lại tạo ra hiểu lầm lớn như vậy.
Lê Sa không ngừng đưa mắt ra hiệu cho anh ta, hy vọng anh ta có thể giải thích một chút.
Nhưng…
Anh ta im lặng một lát, lại đi đến trước mặt cô ta, cầm bàn tay nhỏ của cô ta, nói: “Ừm, như mọi người đã thấy, tôi và Lê Sa cùng nhau đi xuống.”
“Cái gì?”
Lời này vừa nói ra khiến bốn người khiếp sợ.
Cho dù là trước đó Bạch Minh Châu đã báo với mọi người, nhưng bọn họ đều coi đó chỉ là trò đùa, dù sao hai người họ vừa quen nhau chỉ mấy ngày ngắn ngủn.
Tốc độ phát triển này không khỏi quá nhanh.
Trước đó Quý Thiên Kim còn cười Bạch Minh Châu, có phải mộng du, hay là nghe lầm gì đó rồi không.
Không ngờ, Diên lại chủ động thừa nhận.
“Anh… Anh nói cái gì?”
Lê Sa cũng vô cùng khiếp sợ, trừng lớn đôi mắt, chân tay luống cuống nhìn anh ta.
“Tôi và Lê Sa đánh bậy đánh bạ, yêu mến nhau, tối hôm qua vì chuyện tình cảm mà ầm ĩ một chút, quấy nhiễu mọi người.
Nhưng mà bây giờ chúng tôi đã làm hoà, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy.”
“Tôi nói mà, tối hôm qua tôi nghe được rõ ràng, còn có thể sai sao?”
“Thật tốt quá, Lê Sa chính là một cô gái tốt, anh đừng phụ lòng cô ấy.
Tuy rằng chúng tôi không phải người thân của cô ấy, nhưng cũng là bạn bè, cậu bắt nạt cô ấy, chúng tôi cũng sẽ giúp cô ấy tìm lại công bằng.”
“Ừm, tôi sẽ không phụ lòng cô ấy, cô ấy là cô gái tốt.”
“Anh…Anh nói bậy gì đó? Các cô hiểu lầm rồi, chuyện này thật sự không phải…”
Cô ta còn chưa nói xong, đã bị Diên mạnh mẽ lôi đi.
“Tôi đưa Lê Sa đi ra ngoài ăn, hôm nay sẽ không về nhà, không cần để chén đũa cho chúng tôi.”
Lê Sa bị túm lên xe, cửa xe khóa chặt, cô ta muốn đi ra cũng không có cách nào mở cửa.
Cô ta nổi giận đùng đùng nhìn cậu ra, giống như là con mèo nhỏ bị dẫm phải cái đuôi.
“Anh làm gì vậy? Anh có biết, những lời này của anh sẽ tạo ra hiểu lầm lớn như thế nào không?”
“Danh dự của cô, tôi sẽ bồi