Giờ phút này đây cô thật sự rất khổ sở, nhưng Diên đã đưa tay ra và vỗ nhẹ vào bả vai của cô.
Trái tim cô trong nháy mắt trở nên ấm áp hơn rất nhiều, và cô cảm thấy Diên không còn đáng ghét như trước nữa.
Không ngờ câu nói tiếp theo của anh ta lại là: “Cô hiểu bản thân mình sâu sắc như vậy là đáng quý rồi.”
“Cái gì?”
Cô ngước mắt lên nhìn Diên ngây ngốc.
“Anh rốt cuộc có biết an ủi người khác hay không?”
“Những lời cô nói đều là sự thật, tôi tại sao lại phải an ủi cô?”
Diên liếc mắt nhìn cô một cái, lái xe đi lang thang không có mục tiêu, cũng không biết nên đi đến nơi nào.
“Chẳng lẽ anh không cảm thấy chúng ta có nhiều điểm giống nhau sao, hơn nữa cho nhau những lời an ủi, động viên rồi cùng nhau nắm tay đi đến đỉnh cao của cuộc sống không tốt hay sao?”
“Bây giờ tôi đang ở đỉnh cao của cuộc sống rồi.
Vả lại, khoảng cách giữa tôi và cô có lẽ là đỉnh Everest, tôi ở trên đỉnh núi còn cô ở dưới chân núi.”
“…”
Nhật Kinh Lê Sa ngây ngốc nhìn Diên, cô không nói nên lời.
Người này…Sao miệng lại có thể độc như vậy?
Cô tức giận xoay đầu đi, không thèm nhìn anh ta nữa, sợ sẽ khiến mình nổi điên.
Cuối cùng xe cũng ngừng lại ở một công viên giải trí, anh ta đi xuống trước, trên tay nhanh chóng xuất hiện những tấm vé vào cửa công viên giải trí.
Cô nhìn những tấm vé, chúng là những trò chơi mạo hiểm kích thích, khiến cô quên luôn những lời nói độc địa ban nãy của Diên.
Tuy rằng miệng lưỡi độc địa, nhưng người lại không xấu.
“Xuống xe.”
Cô lập tức xuống xe, vui vẻ nhận lấy vé.
“Con gái các cô đều thích những nơi như thế này sao?”
“Thích chứ, quả thực rất thích, cậu thật hiểu ý.”
Cô vỗ mạnh bả vai Diên, nhìn thấy những du khách đang lục đục ra về khiến cô cảm thấy khó hiểu.
“Tôi đã bao hết chỗ này rồi, nếu không phải chen tới chen lui thì quá mệt mỏi.”
“Wow, anh thật là ngọt ngào!”
“Đi chơi đi, tôi ở bên ngoài chờ cô, gần đây có một quán bar, tôi đến đó uống chút rượu.”
“Hả?”
Cô ngơ ngẩn: “Chẳng lẽ, anh không tính chơi cùng tôi sao?”
“Không.”
“Không được sao? Cùng nhau chơi được không? Nếu không một mình tôi chơi thì rất nhàm chán.”
“Cô có thể lựa chọn không chơi.”
Anh ta thản nhiên nói, đúng lúc này điện thoại di động của cậu vang lên, là Hứa Trúc Linh gọi đến.
Vừa mới đây còn nói những lời nói lạnh nhạt với Lê Sa, nhưng khi nhận điện thoại của Hứa Trúc Linh thì ngữ khí của anh ta lập tức nhẹ nhàng, thần sắc trên mặt đều toát ra sự ấm áp.
“Trúc Linh.”
“Anh đang ở bên cạnh Lê Sa sao?”
“Đương nhiên, tôi dẫn cô ấy đi công viên giải trí, cô ấy rất thích.”
“Như vậy là đúng rồi, hẹn hò với cô gái nhỏ thì phải đi đến công viên giải trí, rạp chiếu phim, tiệm cơm Tây gì đó.
Chỉ là tôi lo lắng người của nhà Nhật Kinh sẽ tìm cô ấy, anh nhất định phải bảo đảm an toàn cho Lê Sa.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cô ấy.
Bụng của cô đã lớn, đừng lo lắng cho chúng tôi, hãy tự chăm sóc mình cho thật tốt.”
“Được, vậy các người chơi vui vẻ đi.”
Dứt lời, Hứa Trúc Linh đã tắt điện thoại.
Lê Sa có thể thấy rõ ràng, nụ cười trên khóe miệng của anh ta có chút thu lại, cuối cùng yên lặng biến mất, giống như là một vũng nước đọng.
Hình như…
Hình như người phụ nữ ấy đã đốt cháy lên những tình cảm mãnh liệt của anh ta, nếu cô ấy rời đi thì anh ta chỉ còn lại tro tàn.
Sau khi cúp điện thoại, anh ta bắt gặp ánh mắt của trầm tư của Lê Sa đang nhìn mình, anh ta hơi hơi nhíu mày: “Sao cô còn chưa đi vào?”
“Anh không nghe thấy Trúc Linh nói sao? Nếu tôi chơi một mình thì rất có thể sẽ bị người của nhà Nhật Kinh bắt đi, đến lúc đó anh sẽ giải thích như thế nào? Hiện tại tôi tốt xấu gì cũng là người yêu giả của anh, anh có thể quan tâm đến việc bảo vệ tôi một chút hay không?”
“Cô nên trở về làm cô hai của cô đi.
Có một số việc, không phải cô muốn là có thể làm được.”
“Nếu tôi không thử một chút thì sẽ không cam lòng? Chờ đã, anh rốt cuộc đang nói tôi hay là đang tự nói bản thân của mình vậy?”
Cô nghi ngờ nhìn anh ta, lại bị cậu nhìn lại với vẻ mặt không vui, cô lập tức tức hiểu ý ngậm miệng lại.
Diên nhớ đến lời nói của Hứa Trúc Linh, nếu Lê Sa bị bắt đi thì buổi tối khi trở về anh ta cũng không biết giải thích như thế nào.
Cuối cùng, đành bất đắc dĩ cùng cô đi chơi công viên giải trí, ngoài hai người ra thì trong công viên chỉ còn lại nhân viên công tác.
Cô hít thở không khí trong lành, giống hệt như khi còn nhỏ.
Cô còn nhớ rõ, khi còn nhỏ mẹ đã dẫn các cô tới công viên giải trí.
Khi đứng ở cửa, chị gái thấy những