“Cút!”
Tiếng nói của Diên không trôi chảy lắm nhưng âm điệu rất rõ ràng, tròn trịa, mạnh mẽ.
Vài tên sững người lại trong giây lát, sau đó phát hiện ra rằng đấy là một người nước ngoài, trông cũng chả được mạnh mẽ cho lắm, vài kẻ thì không bận tâm lắm.
“Nè chàng trai tóc vàng, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à, ngươi nghĩ bản thân ngươi nặng được mấy cân kia chứ!”
Mấy tên côn đồ xã hội đen vẫy vẫy tay nói với Diên bằng giọng điệu hách dịch.
Diên siết chặt cổ tay anh ta ta rồi vặn tay anh ta ra phía sau.
Tên côn đồ xã hội đen hét lên đau đớn.
Bắt đầu thấy có gì đó không ổn, hai tên còn lại hiểu ý nhau, cùng lao về phía Diên.
Kỹ năng của Diên tuy là không tốt lắm, nhưng anh ta cũng giỏi hơn bọn xã hội đen này rồi sau đó anh ta đã đánh cả ba người bọn họ nằm xuống đất chỉ trong vòng vài cú đánh.
Thấy vậy, ba tên côn đồ xã hội đen biết đối phương không dễ dàng đối phó nên nghiến răng, tức giận bỏ đi.
Lê Sa thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy trên trán Diên có một tầng mồ hôi mỏng, lập tức lấy khăn giấy ướt ra lau đi cho anh.
“Anh không sao chứ?”
“Ừ, không sao cả.”
Lê Sa hoàn toàn không nghe điều này, cẩn thận kiểm tra anh ta từ đầu đến đuôi rồi khi hoàn toàn xác nhận rằng anh thực sự không bị gì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô lức này vội vàng mua kem rồi đưa cho anh một cái: “Cảm ơn anh, nếu không có anh, tôi thật sự không biết phải làm sao cả.”
“Lần sau ra đường đừng có mà mặc quần đùi, váy ngắn, cô lớn lên chính là đã không an toàn rồi nên đừng có mà ăn mặc quá vênh váo, khoe thân.”
“Vênh váo? Cái gì cơ chứ? Chờ đã, tôi lớn lên không an toàn hả.
Anh đây là đang khen tôi xinh đẹp đúng không vậy?”
Lê Sa ban đầu có một số nghi hoặc, nhưng khi cô suy nghĩ và thông suốt rồi, mắt cô sáng lên rồi cô ngạc nhiên nhìn anh.
Anh ấy chưa bao giờ khen qua bản thân mình.
“Tôi không có khen cô.
Tôi không ăn cái này.
Cô có thể giữ lại cho mình ăn, từ từ mà ăn đi.”
“Được rồi, tôi ăn thì tôi ăn, ngon lắm đó nha.
Dù anh có thừa nhận hay không, dù sao tôi cũng đã cho rằng anh đang khen tôi rồi.
Được rồi đi thôi, chúng ta đi dạo và ngắm cảnh nào.”
Tâm trạng cô của cô lập tức trở nên sảng khoái, giống như là được bôi mật vậy, còn ngọt ngào hơn cả cây kem có vị vani này.
Hai người đi đến những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở kinh đô, vì là trung tâm kinh tế và chính trị nên thực sự cũng không có nhiều chỗ để vui chơi, chỉ có một vài trường đại học và một số di tích lịch sử.
Nơi mà thú vị để đi thì lại cực kỳ đông đúc mà Diên thì lại không hứng thú với những nơi như vậy.
Mà Lê Sa thì khác, nơi nào cũng đều hấp dẫn đối với cô.
Người xung quanh rất nhiều nên chật chội và phải chen chúc, thường xuyên chạm vào mông, bị kéo tay hoặc chạm vào mông của họ là một chuyện đương nhiên.
Lê Sa muốn nắm lấy ngón tay của con lợn muối này, vì xung quanh có rất nhiều người nên anh ta chắc chắn sẽ không thể biết được mà tìm ra.
Diên im lặng, với vẻ mặt âm u, trực tiếp kéo cô ra khỏi đám đông xung quanh.
Anh ta trực tiếp đi bộ đến trung tâm mua sắm, chọn cỡ quần nhỏ nhất cùng với áo dài tay rồi ném cho cô.
“Cô đi thay đồ đi.”
“Hả? Ò, tôi biết rồi.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi nhanh chóng đi thay quần áo.
Đến khi bước ra, Diên còn lấy thêm mũ đợi, kính râm cùng với khẩu trang cho cô, sau đó mới đi thanh toán.
Cô ấy khoác lên mình mọi thứ anh ta chọn, bây giờ có thể nói là toàn thân đều kín đáo rồi.
Cô chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ của mình nhìn Diên một cách đáng thương.
“Ừm, nhìn hợp mắt lắm đấy.”
“Trước kia thì không vừa mắt sao?”
“Nhìn không vừa mắt, chính là mặc như vậy, rất thoải mái.”
“Sao anh lại độc mồm như vậy chứ? Anh cũng quan tâm đến việc Hứa Trúc Linh ăn mặc và trang điểm của cô ấy sao?”
“Cô ấy không đến lượt tôi quan tâm, tự nhiên sẽ có người quan tâm đến cô ấy.
Hơn nữa cô ấy thành thật đương nhiên không giống với cô, cũng sẽ không ăn mặc giống như cô.”
Thật vênh váo...
Cô ấy đã nghe câu như thế này lần thứ hai và cảm thấy rất sai lầm.
Cô đã từng mặc kiểu này, nhưng cô từng tham gia các buổi tụ họp dành cho người nổi tiếng, mọi người đều biết thân phận cao quý của cô và tuyệt đối không dám quá lời với cô.
Cô ấy mặc không có gì sai, và đương nhiên cô ấy không sai, chính những kẻ xấu xa nảy ra ý đồ xấu mới là kẻ sai.
Trong lòng cô có thật oan ức nhưng không dễ trút bỏ nói ra, nhưng dù sao anh ta cũng lo cho chính mình.
Cô ấy đã thay quần áo và quả thực là an toàn hơn khi đi giữa đám đông.
Một số người thèm