Cô ta trừng lớn đôi mắt, nhìn người đàn ông trước mắt.
Toàn bộ con ngõ nhỏ tối đen như mực, anh đứng thẳng trong bóng đêm, ánh trăng chiếu rọi trên cao nhưng lại chẳng vương chút ánh sáng nào trên người anh.
Toàn thân như thể A Tu La bước ra từ địa ngục.
Khuôn mặt không có bất cứ biểu cảm nào, không có ai biết anh rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
“Anh…… anh muốn làm gì, đây là Hà Nội, không phải ở Đà Nẵng.
Tôi có thân phận gì, nếu tôi chết ở đây, anh cho rằng không có chút liên quan gì đến anh ư?”
Ayako Nikkeikawa run rẩy nói, kìm nén cơ thể đang run lẩy bẩy của mình.
Cô ta chưa bao giờ sợ hãi như thế, c ô không sợ đối mặt những sự sỉ nhục kia vì cô ta có niềm tin để Đông Sơn tái khởi.
Nhưng cô ta nhìn Cố Thành Trung đứng trước mặt nhìn chằm chằm mình với một đôi mắt tràn ngập lệ khí sắc bén, khiến sống lưng cô ta cứng đờ lại.
Dường như có một hơi thở lạnh lẽo từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Cô ta lần đầu tiên cảm nhận được cái chết đã đến gần, như thể giờ phút này cô ta đang bên bờ vực của sinh tử.
Cô ta không nghi ngờ chút nào, anh thật sự có thể ra tay giết cô ta!
“Anh cho rằng chúng tôi ở đây sẽ sợ chút phiền phức này sao?”
“Cô nói xem, ngày mai tin tức tung ra khắp toàn cầu, Nikkeikawa đại tiểu thư không chịu nổi đả kích đã tự sát, thế nào, tiêu đề có hay không?”
Anh âm trầm nói, khóe miệng nhếch lên một đường cong, như thể là nụ cười của cái chết.
Trong lòng cô ta sợ hãi vô cùng.
Cô ta không thể chết được, cô ta còn muốn Đông Sơn tái khởi, rửa sạch mọi sỉ nhục của ngày hôm nay!
“Anh…… Anh đừng có làm xằng bậy.”
Giọng nói cô ta run rẩy, lạc cả đi vì sợ h ãi.
Cố Thành Trung trực tiếp l ấy kh ẩu s úng l ục màu đen ra, nhắm ngay mặt cô ta.
Cô ta cảm nhận được hơi thở của tử vong, ra sức giãy giụa.
Đúng lúc này, có kẻ nào đó dùng vật thể lạ hết sức bình sinh m à đánh Cố Thành Trung.
Anh bị đau, mày nhíu chặt l ại, cũng kh ông buông khẩu súng xuống nhưng cơ thể đã hơi lảo đảo.
Đúng lúc này, Ayako Nikkeikawa nắm lấy cơ hội mà bỏ chạy.
“Đại tiểu thư!”
Tomoka Tanikawa xuất hiện, anh vẫn luôn đi theo cô ta, ở thời điểm mấu chốt mới xuất hiện.
Trong tay của anh cầm một khẩu súng gây mê.
Cố Thành Trung cảm giác tay phải không có sức lực, lập tức đổi tay.
Mà lúc này, Ayako Nikkeikawa vậy mà đẩy Tomoka Tanikawa ra.
Ngõ nhỏ chật hẹp, xung quanh lại rải rác không ít đồ vật lung tung, lối đi nhỏ ở giữa miễn cưỡng chỉ một người có thể đi qua.
Dưới tình thế cấp bách Ayako Nikkeikawa, trực tiếp lấy Tomoka Tanikawa làm bia ngắm, che ở trước người mình.
Bằng bằng bằng ……
Sau ba phát súng, trên người Tomoka Tanikawa đều là máu tươi bê bết.
Anh vốn dĩ sẽ bảo vệ cô ta an toàn, cam tâm chịu chết, nhưng bị chủ nhân đẩy ra lại là cảm giác hoàn toàn khác.
Như quân cờ bị vứt bỏ không đáng nhắc tới.
Nhưng đây là nhiệm vụ của anh ta.
“Tiểu thư, cô đi mau, tôi còn có thể giữ chân anh ta.”
“Được …… tôi sẽ an táng anh cẩn th ận!”
Trong mắt Ayako Nikkeikawa chỉ có bản thân mình, chật vật mà trốn chạy.
Cố Thành Trung nhíu chặt đôi mày, nhắm thẳng phía sau lưng cô ta bắn một phát súng.
Thân mình cô ta loạng choạng, suýt chút nữa té ngã nhưng vẫn kiên cường chống đỡ.
“Phế vật, chuyện này c ũng làm không xong!”
Cô ta tiếp tục nghiêng ngả lảo đảo rời đi.
Lúc Cố Thành Trung muốn tiếp tục nổ súng đuổi theo, không ng ờ Tomoka Tanikawa che ở trước người, dùng đôi tay giữ chặt lấy nòng súng màu đen hướng thẳng vào anh ta không buông.
Dùng cơ thể chính mình đỡ đạn, đây quả thực là tự tìm đường chết mà.
“Anh cho rằng cô ta thoát được hôm nay có thể thoát được ngày mai sao?”
Anh nói, anh muốn mạng Ayako Nikkeikawa thì nhất định phải được, ai cũng không thể ngăn cản anh.
“Tôi…… tôi biết, nhưng trong trí nhớ của tôi chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là bảo hộ cô chủ.
Đây là sứ mệnh tôi, tôi bắt buộc ph ải chấp hành.
Cố Thành Trung…… Anh nổ súng chắc chắn sẽ dẫn cảnh sát tới, tôi khuyên anh vẫn nên chạy nhanh đi.
Nếu không…… nếu không công ty Nhật Kinh sẽ không để anh bình an mà trở về!”
Cố Thành Trung nghe vậy, oán hận cắn răng, họng súng chậm rãi rời xuống, nhắm thẳng vào ngực anh ta.
Phát súng này bắn ra, có thể khiến anh ta mất mạng ngay lập tức.
Tomoka Tanikawa chuẩn bị đón nhận cái chết, với anh ta thì cái chết như