“Anh hung hang cái gì với tôi chứ, vừa nãy cũng đâu phải lời của tôi, là lời của Hứa Trúc Linh đã mất mà! Anh rốt cuộc có muốn nghe nữa hay là không? Không nghe thì mời đi cho, đừng có mà dọa tôi.
Tôi… Tôi không nói nữa, anh cứ việc nhổ răng, bứt móng, cạo đầu đánh tôi như chó đi…”
“Có bản lĩnh hơn thì giết tôi luôn đi, dù sao anh nằm mơ thì cũng đừng hòng biết được rốt cuộc Hứa Trúc Linh đã nói cái gì đâu! Đồ tra nam, đồ móng heo, chỉ có biết lừa gạt phụ nữ, sao có thể tính là đàn ông chứ!”.
“Đồ tra nam, đồ móng heo!”
Tới cuối cùng, cô lặp đi lặp lại mấy lời vừa nói.
Cố Thành Trung ngồi một bên nhìn bộ dạng vừa khóc vừa la làng của cô, đúng là giống hệt trẻ con.
Nước mắt lăn dài trên hai má, khuôn mặt không son không phấn tuy không xinh đẹp nổi bật nhưng lại nhỏ nhắn và rất thanh tú.
Cũng không quá là xinh đẹp, cũng không quá xấu xí.
Chỉ là đôi mắt kia, không xứng với khuôn mặt như vậy.
Chỉ là đôi mắt này quá đẹp rồi, lấp lánh như nước, tựa hồ giống như đôi mắt biết nói vậy.
Anh hi họng biết bao người trước mắt anh là Hứa Trúc Linh đang sống lại.
Đáng tiếc là…Nếu như là lời của Hứa Trúc Linh, cô ấy sẽ không bày ra bộ dạng khóc lóc um sùm, hệt như một đứa trẻ như vậy.
Hoặc là, lúc mà cô ấy có dáng vẻ như thế này, rất rất lâu về trước, lúc còn chưa gả cho anh, lúc mà mới cùng anh hẹn hò.
Tuổi mười tám, vẫn còn đang đi học, một dáng vẻ còn ngây thơ, đơn thuần đáng yêu.
Lúc đó, cô giống như một tờ giấy trắng, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười, ồn ào lộn xộn.
Là anh, là anh từng bước nhuộm bẩn tờ giấy trắng này, mực bắn tung tóe, mỗi nét bút đều không thể thay đổi nữa.
Trúc Linh đến cả mặt cô ta còn chưa gặp, nhưng lại để lại di chúc cho cô ta, có phải là… có phải là nhìn thấy dáng vẻ của chính mình năm đó.
Cô ấy đã sống như những gì anh mong muốn, nhưng lại không thể giống như dáng vẻ cô mong, đó là lí do cô mới xem trọng người phụ nữ xa lạ này đến như vậy?
Anh ấy nhìn cô gái dưới đất, nhưng bản thân lại chìm vào hư không.
Tưởng chừng như, người mà anh nhìn thấy không phải là Annie, mà là một mặt khác của Hứa Trúc Linh.
“Được rồi, đừng có khóc nữa, tôi cũng không muốn làm khó cô nữa.
Cô thiếu tiền phải không?”
Anh đi thẳng vào vấn đề.
Tiền?
Cô nghe xong câu này, lập tức dựng thẳng đứng tai dậy.
Cô mở to mắt nhìn cặp mắt mờ mờ sương kia, hoài nghi nhìn anh, không hiểu ý của anh là gì.
“Có phải cô muốn mua một ngôi nhà lớn, mặt hướng ra biển, mùa xuân trăm hoa đua nở?”
“Đúng rồi, vì vậy tôi mới tới đây lấy tiền mà”.
Cô dụi dụi lau nước mắt.
“Còn thiếu nữa không?”
“Có người nào nói không thiếu tiền chứ, tiền không phải càng nhiều càng tốt à”.
“Vậy được, mê tiền cũng tốt, tôi có thể cho cô tiền, sau này tiền lãi trong tài khoản của cô ấy vẫn phải ở đó.
Còn tiền của cô, mỗi tháng tôi sẽ cho cô.
Cô muốn làm cái gì, tôi cũng không cản đường cô, chỉ xin cô đừng khiến cô ấy thất vọng.
Ngoài ra, nói cho tôi biết, cô cùng với cô ấy còn nói gì nữa”.
“Vậy thì phải xem anh cho tôi được bao nhiêu, để tôi biết mà nói bấy nhiêu”.
Cô từ dưới đất đứng dậy, cũng không khóc nhè nữa, ngược lại tinh thần còn rất phấn chấn.
Không phải nói Cố Thành Trung rất thông minh sao? Nhưng sao cô lại thấy người này rất ngu ngốc nhỉ, chỗ tiền đúng là này quá dễ lừa rồi.
“Lời của cô ấy, vô giá”.
“Vô giá?”.
Hứa Trúc Linh trợn to mắt nhìn, cảm giác bản thân có chút mơ hồ.
Nhà người này này rốt cuộc có bao nhiêu khoáng sản nhỉ, có thể so với Diên không?
Cô nuốt nước bọt xuống: “Anh đang nghiêm túc đó à?”
“Cô muốn bao nhiêu, đều được”.
“Chờ một chút, tôi rót cho anh ly nước nhé, chúng ta ngồi xuống từ từ bàn tiếp”.
Cô rất hứng thú, bản thân cô gả cho anh ta ba năm trước, trước sau có với nhau hai đứa con, không có công lao thì cũng có phiền não.
Huống hồ bản thân cô là muốn có tiền nuôi dưỡng đứa trẻ, còn có phí tổn thất tinh thần, muốn nhiều hay ít đều là đáng mà.
Hơn nữa số tiền mà cô cần, đối với Cố Thành Trung mà nói cũng chỉ là một hạt cát trên sa mạc.
Cô không thể tiêu tiền của Diên được, Diên đã giúp cô rất nhiều, nên tiêu tiền của Cố Thành Trung, anh ta phải chịu trách nhiệm với đứa nhỏ!
Khách sạn này vốn là một khu chung cư, để thuận tiện cho Gordon nghiên cứu món ăn mới.
Nhà bếp với phòng khách cũng cách nhau không xa, cô mau chóng đi rót nước.
Cô nghĩ một chút, liền hỏi: “Cà phê hay là nước ép trái cây? Tôi có thể ép ngay bây giờ.
“Không cần, nước lọc là được rồi, làm ơn nhanh lên”.
Anh bây giờ chán đến mức chẳng muốn hao phí chút sức