“Nhưng tôi cũng không giúp được gì cho anh.”
“Không cần, cô đã giúp tôi rất nhiều rồi!” Cố Thành Trung trân thành nói, không phải lỗi của cô, quẻ bói của cô ấy không sai, cái xác mà Quý Du Nhiên đưa đi khẳng định không phải Hứa Trúc Linh.
Anh ta lúc đó sớm đã bị khổ đau làm cho đầu óc choáng váng rồi, không có nghĩ đến xét nghiệm máu chứng minh danh tính.
Nhà họ Quý vội vàng đem người đi, ngay cả chôn cất cũng không nói cho anh ta, đoạn tuyệt luôn tất cả con đường sống sau này của anh.
Hơn nữa đoạn thời gian đó, anh ta cũng không hề hoài nghi, chỉ muốn đi báo thù.
Vài tháng qua đi, mọi chuyện sớm đã bám bụi, chẳng ai phát hiện ra sơ hở này.
Anh cũng được xem là thông minh, thế mà lại cứ mơ hồ một khoảng thời gian.
May mà, bản thân cũng không ngu quá lâu, vẫn có thể nhận ra cô ấy!
“Cô bây giờ ở Đà Nẵng bố trí ổn thỏa rồi, tôi sẽ liên lạc với Kỷ Thiên Minh, để anh em cô đoàn tụ.”
“Vậy thật làm phiền anh quá rồi, từ khi chú Dạ Lang qua đời, anh tôi liền mất tích.
Tôi ở ngước ngoài không thế lực, chỉ toàn làm phiền đến anh.”
“Không sao, cô đi nghỉ trước đi, trời không còn sớm nữa.”
Cố Thành Trung tiễn Kỷ Nguyệt xong, không thể ngồi yên một mình trong phòng bệnh, chỉ muốn nhanh chóng đi gặp Hứa Trúc Linh.
Hơn nữa lúc này Hứa Trúc Linh mới thu dọn hành lí, Gordon liền quay lại, hiện trạng lúc này lập tức trở nên căng thẳng.
Hứa Trúc Linh kéo anh ta đến một bên, né tránh Khương Anh Tùng, nói hết từ đầu đến cuối sự việc.
“Cô đi làm đầu bếp riêng cho Cố Thành Trung sao? Cô không muốn sống nữa à, anh ta là loại người gì, tiền của anh ta lẽ nào lại dễ kiếm vậy sao?”
“Đúng vậy, tôi thấy rất dễ kiếm!” Hứa Trúc Linh trịnh trọng gật đầu phụ họa.
Một tháng mười lăm tỷ, chỉ phụ trách ngày ba bữa ăn, lẽ nào còn không dễ sao?
“Cô không sợ đó là cái bẫy sao? Cô thật sự nghĩ mình là An Ny rồi sao, nhưng cô là Hứa Trúc Linh! Không được, chuyện này phải báo lên Gỉan tiên sinh, để anh ta ra mặt giải quyết.
Nếu cô ở trong tay tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi không gánh hết trách nhiệm.
Hơn nữa cô thiếu tiền có thể nói với Diên tiên sinh, nói với tôi hoặc là Phó Bình Sinh.
Đến nỗi bí quá hóa liều sao?”
“Tôi không muốn xòe tay xin tiền mọi người, hơn nữa Cố Thành Trung đưa tiền cho tôi cũng là hợp lý, tiền nuôi con anh ta cũng nên đưa cho tôi.”
“Không được, tôi không thể nghe cô nói vớ vẩn được, tôi phải gọi điện nói với Gỉan tiên sinh.
Hứa Trúc Linh không kịp ngăn cản, điện thoại rất nhanh đã được nối đến Gỉan bên kia.
Vì hai bên chênh lệch múi giờ, Luân Đôn bây giờ mới là sáng sớm, cô ấy vốn nghĩ sẽ chẳng có ai nghe điện thoại, nhưng điện thoại mới reo được mấy hồi chuông Gỉan liền nghe máy, nghe giọng còn rất tỉnh táo.
Sau khi Diên biết tất cả, không những không ngăn cản, còn căn dặn phải chú ý an toàn, một mình ở Đà Nẵng đối phó với Cố Thành Trung phải cẩn thận.
Hứa Trúc Linh cam đoan, lần này nhất định sẽ không bị tên đàn ông này làm cho mê muội.
Sau khi tắt điện thoại, một mình Diên ngồi phịch xuống đất, trong phòng không có đèn tối đen như mực, cô đơn nuốt trọn lấy tấm thân cậu.
Chính lúc này cánh cửa phòng mở ra, Halley rón rén bước vào, trực tiếp mò lên giường, muốn ngủ cùng Diên.
Anh thề, dù mông của người anh em này có đối diện với mình, anh cũng không có bất kì ý nghĩ làm loạn nào trong đầu, thật sự chỉ đơn thuần ôm ngủ một giấc thôi, phát triển tình nghĩa huynh đệ mà thôi.
Nhưng mà mò khắp giường, lạnh băng, hoàn toàn không có ai.
Anh vội vã mở đèn, trong phòng lập tức sáng trưng.
Anh ngồi trên giường còn Gỉan ngồi ở thảm sô-fa, hai bên đối mặt.
Gỉan lập tức cau mày nói: “ Anh vô phòng tôi làm gì? Còn ngồi lên giường tôi?”
Halley nghe thấy câu này, bất chợt liền xấu hổ, tiện tay vội vã đem chăn của cậu trải gọn gàng.
Không phải tôi lo cậu nửa đêm đá chăn ra sao? Sợ cậu lạnh… các kiểu, cậu làm gì mà còn chưa ngủ?”
Halley phản ứng lại, chuyển ngữ khí qua hỏi thăm cậu.
Diên mím môi không nói gì, mặt nhìn như có điều gì khó nói.
Halley nhìn thấy điều này lập tức hiểu ra: “Có phải Hứa Trúc Linh ở Đà Nẵng đã gặp được Cố Thành Trung?”
“Cô ấy phải ở lại Đà Nẵng ba tháng.”
“Cái gì? Ba tháng là khái niệm gì vậy, không được, tôi ngay từ đầu không đồng ý cô ấy quay lại.
Cậu nói thử cô ấy tâm tình không tốt, đi theo Gordon nói là