Chương 2485
Trí nhớ đã mất đi nhưng một dòng tác, mất hông chế quay trở lại.
Sau khi anh lấy lại trí nhớ, trước tiên là nhanh chống quay lại Đà Nẵng.
Anh xuống máy bay, lập tức bắt xe trở về.
Bước vào nhà họ Cố, khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thành Trung, anh mới cảm thấy, mình vẫn còn gia đình.
Dù cho đi lạc đã lâu như vậy, nhưng mình vẫn sẽ tìm được đường về nhà.
Sau khi nghe xong những chuyện anh ta đã trải qua, Cố Thành Tung cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người không có chuyện gì quay về là được: “Anh, em trở về chủ yếu là để báo tin bình anh, em sẽ không qua chỗ bố mẹ, anh nói với bố mẹ một tiếng là được.
Bảo bố mẹ không cần lo lắng cho em, em vấn vui vẻ. Em còn phải đi tìm Chu Đình, em mất tích lâu như vậy, lúc đó vẫn chưa từ mà biệt, cô ấy chắc chắn sẽ giận em.”
“Em phải vội đu xin lỗi cô ấy, em đi 6S…
Phó Thiết Ảnh vội vàng nói, mới vừa đứng dậy đã bị Cố Thành Trung kéo lại.
“Chu Đình, không có ở trường học.”
“Vậy chắc chắn ở nhà họ Chu.”
“Không không có.”
Cố Thành Trung mím môi, hơi khó xử nhìn anh ta.
Phó Thiết Ảnh cũng nhận ra điều gì đó, không khỏi nhíu chặt chân mày.
Anh ta nhìn Hứa Trúc Linh, sắc mặt cô cũng nghiêm túc, trầm trọng, như là đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Trong lòng anh vang lên tiếng lộp bộp nói: “Có phải Chu Đình đã xảy ra chuyện hay không?
“Cô ấy
“Không có ở Đà Nẵng?”
Phó Thiết Ảnh nghe vậy trong lòng nặng nề: “Vậy cô ấy… đã đi đâu?”
“Cô ây ra nước ngoài làm học sinh trao đổi, không lâu sau kể từ khi chú gặp chuyện không may là cô ấy đã đi rồi. Trước đó, sau khi cô ấy biết chú không từ mà biệt, cô ấy đã không thể tha thứ cho chú. Sau đó cậu xảy ra chuyện, tin tức báo về, chẳng được bao lâu thì cô ấy đã ra đi.”
“Cô ấy… cho rằng em đã chết, không cần em nữa sao?”
Giọng của Phó Thiết Ảnh run run vang lên: “Là cậu bỏ rơi cô ấy trước, không từ mà biệt. Chẳng qua cô ấy…
chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi, cô ấy là người có tính tình thế nào chú là người rõ nhất, chú có thể làm tới mức cả đầu cũng không quay lại, thì cô ấy cũng có thể giả vờ tuyệt tình. Cô ấy là một người thoải mái, làm việc cũng không dài dòng, có chuyện gì đau khổ cũng để trong lòng, ngoài mặc thì có thể làm như không có chuyện gì.”
“Chú gặp chuyện không may, cô ấy cũng sống rất khó khăn, nhưng cô ấy không thể hiện ra bên ngoài, nếu không tất cả mọi người sẽ lo cho cô ấy. Cô ấy ra đi là chuyện có thể tha thức được, cô ấy muốn rời khỏi nơi đau lòng này.”
Hứa Trúc Linh vội vàng nói.
Ánh sáng rực rỡ trên mặt Phó Thiết Ảnh tối lại từng chút một, đương nhiên anh biết Chu Đình là người thế nào.