Cả ngày mệt mỏi trong bệnh viện với Ngải My rồi, đến bây giờ cô mới kịp để ý đến bộ dạng của anh. Trông anh phờ phạc đi nhiều quá, chỉ trong thời gian ngắn như thế thôi sao?
Đôi mắt thì cứ như vừa khóc xong, cứ hoe hoe đỏ. Quần áo xốc xếch không chỉnh tề, đầu tóc thì có phần rối bời. Hàng mi cô khẽ run
"Hạo Thiên! Trông anh mệt mỏi quá!"
Anh vẫn chăm chỉ pha sữa cho cô, còn cười nói
"Không sao. Anh còn chăm em cả ngày được đấy!"
Ngải My nhìn anh, hai mắt cô chợt đỏ hoe, rồi rưng rưng lệ
"Em xin lỗi! Em bảo vệ được anh, nhưng lại để anh thành ra thế này!"
Hạo Thiên nhẹ nhàng đi đến ôm cô vào lòng.
Không ngờ em lại lo lắng cho anh đến thế. Vậy mà anh đã phụ lòng tin của em,còn khiến em thành ra như thế này. Anh thật đáng chết...
"Đừng khóc! Vết thương sẽ đau đấy!"
Đến buổi chiều, Ngải My mới chịu ngủ, lúc này anh mới yên tâm giao cô lại cho Hoàng phu nhân mà đi về nhà. Ra đến cửa bệnh viện, vô tình lướt ngang qua Vương Hoài Đức, người lần trước đã đưa Ngải My về trước cổng nhà, người đàn ông mà anh đã "tìm kiếm".
"Ơ! Tôi xin lỗi!"
Anh ta đi vội quá nên va phải vai anh. Anh cũng lịch sự gật đầu lại. Nhưng sau đó Vương Hoài Đức dừng bước, anh ta quay lại về phía anh đang đi rồi hỏi
"Anh có phải là Hoàng thiếu gia của tập đoàn Hoàng thị không?"
Hạo Thiên quay người lại, nhìn anh ta với vẻ xa lạ
"Phải. Là tôi"
"Vậy ra anh là người quen của Ngải My à?"
"Anh biết Ngải My sao?"
Ngải My? Anh ta là ai mà lại gọi Ngải My thân mật như thế?
Vương Hoài Đức nào biết anh đây lại là người hay ghen tuông? Thế là anh ta cười nhẹ rồi giới thiệu
"Tôi là Vương Hoài Đức, lần trước Ngải My bị giật túi xách, là tôi đã đưa cô ấy về!"
Hạo Thiên cười nhạt. Thì ra, đây chính là người đàn ông mà hôm đó anh đã không kịp có dịp gặp gỡ. Bây giờ gặp rồi mới biết hoá ra anh ta lại trông trưởng thành thế, có lẽ không phải bạn học cùng cấp, nhìn cũng không giống học trưởng của Ngải My chút nào.
Anh gật gật đầu. Vương Hoài Đức nhìn thấy thái độ này thì tỏ vẻ tò mò hỏi
"Phải rồi, anh đây là..gì của cô ấy vậy?"
Hạo Thiên nhìn anh ta đăm đăm, lạnh lùng đáp ngay
"Tôi à? Tôi là bạn trai của cô ấy!"
Bọn họ đứng ở gần khu quầy lễ tân của bệnh viên nói chuyện. Không khí xung quanh vẫn rất bình thường, duy chỉ có họ là ai nấy nét mặt cũng căng thẳng và như đang mỉa mai nhau. Vương Hoài Đức vừa nghe anh trả lời thì liền phì cười, còn thản nhiên hỏi lại
"Bạn trai? Bạn trai mà lại để cô ấy đi bộ rồi còn bị cướp chạy đến nỗi chân sưng phù thế à?"
"Đó không phải chuyện của anh, không cần anh quản cô ấy, cũng không cần anh quan tâm chuyện của chúng tôi"
Vương Hoài Đức chỉ biết nhìn anh lắc đầu sau đó quay đi. Lúc vừa chuẩn bị rời đi, anh ta còn nói
"Tôi sẽ đi thăm cô ấy!"
"Đứng lại."
Anh ta vẫn vờ xem như không thấy gì mà đi thật nhanh, Hạo Thiên cũng vậy mà đuổi theo. Lúc đuổi kịp thì đã gần tới trước cửa phòng bệnh của Ngải My. Anh vội đưa tay kéo anh ta ra xa cánh cửa
"Đứng lại."
Vương Hoài Đức cũng không phải dạng hiền lành, anh ta hất tay anh ra rồi ra vẻ mặt khó chịu nói
"Không ngờ Hoàng tổng lại cư xử thô lỗ như thế"
"Tôi đã nói là không cần anh phải quản chuyện của chúng tôi rồi kia mà? Anh nghe không hiểu sao? Mới gặp nhau chỉ có một lần nên tôi không cần anh phải đến thăm Ngải My đâu. Mời anh đi cho"
Hạo Thiên dứt khoác từng lời với anh ta. Nhưng anh ta không hề tức giận. Ngược lại, thái độ của anh ta còn như đang rất bình thường và thoải mái. Anh ta đi gần về phía anh rồi hỏi như đang chất vấn
"Anh nói anh và Ngải My là gì? Anh là bạn trai cô ấy à? Vậy tại sao lại không công khai với tất cả mọi người đi? Để cô ấy đuổi theo anh như một con ngốc như thế làm gì?"
Hạo Thiên nghe được những lời này,bản thân lại không kiềm chế nổi cảm xúc mà túm lấy cổ áo Vương Hoài Đức, gặng hỏi
"Anh vừa nói cái gì? Nói lại cho Hoàng Hạo Thiên này nghe xem?"
Anh ta không ngần ngại mà nhìn thẳng vào anh, còn vênh mặt như đang cười đắc ý mà hỏi
"Vậy anh đối với Ngải My là gì? Người tình bí mật? Hay là người yêu dự bị?"
Anh ta dứt khoát đẩy anh ra rồi liền quay lại mà đi về phía cánh cửa kia gõ cửa. Hạo Thiên đứng ngây ra đó, anh đột nhiên không còn ngăn cản nổi anh ta nữa. Người tình bí mật? Người yêu dự bị? Trong suốt mười mấy năm qua anh ở bên cạnh Ngải My, nhìn thấy cô cùng anh từng ngày trưởng thành, từng ngày thay đổi. Tuy trong lòng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương cô, làm đau cô, nhưng lúc nào những chuyện đó cũng liên tục xảy đến, khiến anh và cô cứ xa rồi lại gần. Anh chưa từng xem chuyện tình cảm cô dành cho anh là một thứ gì đó bí mật, cũng chưa từng nghĩ sẽ xem cô là một người để dự bị khi mình cần. Nhưng bây giờ đây, anh cảm thấy hình như bản thân mình đang càng ngày càng thể hiện rõ những chuyện đó.
Mày thật ngu ngốc. Lại để cho một kẻ không biết gì như hắn xen vào... Có phải mày đã thất bại rồi không?
Không. Không thể được. Mình không thể để mất cô ấy. Không.
Hoàng Hạo