"Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?"
Hoài Đức vừa khó hiểu vừa bực bội, cả Hạo Thiên cũng cảm thấy chuyện này thật không bình thường chút nào. Anh cau mày im lặng một hồi rồi như nhớ ra gì đó, nhìn Hoài Đức nói
"Rõ ràng ở đây ngoài vùng phủ sóng, thì làm sao mà lại có người điện thoại cho anh được?"
Cả hai càng ngày càng rối, quyết định rời khỏi nơi này quay về thành phố. Về đến nhà, Hoài Đức cũng đi theo anh vào trong, anh vì đang lo lắng cho Ngải My nên cũng không quan tâm gì nhiều mà để cho anh ta vào.
Hạo Thiên vừa vào đã liền vội vàng hỏi quản gia
"Tiểu thư đâu? Tiểu thư vẫn chưa về sao?"
Bà quản gia cũng trở nên lo lắng, nhưng kết quả mà anh nhận được chỉ là một cái lắc đầu. Hạo Thiên bình thường chưa từng lớn tiếng với bà ấy, nhưng hôm nay anh dường như đã không thể kiềm chế nữa, lòng anh nóng như lửa đốt, quát bà và tất cả những người hầu trong nhà
"Tiểu thư đi đâu làm gì mà các người cũng không biết, các người sống trong cái nhà này để làm gì vậy hả?"
Anh nổi trận lôi đình hất cả một mâm thức ăn lớn trên bàn xuống đất, đồ ăn cùng những mảnh vỡ thủy tinh văng đi tứ tung. Cả đám người trong nhà giật thót mình một cái rồi nín thinh không ai dám nói gì, tất cả đều cúi gằm mặt. Vương Hoài Đức nhìn dáng vẻ của anh bây giờ chỉ biết lắc đầu thở dài
Thì ra cô ấy trong lòng anh ta quan trọng tới như vậy....
Một cuộc điện thoại gọi đến cho Hạo Thiên,là số lạ, anh nghe máy với vẻ mặt và giọng hầm hầm
"Alo! Là ai?"
Bên kia đầu dây lên tiếng bằng một giọng nói hung dữ và bặm trợn
"Mày là Hoàng Hạo Thiên có phải không?"
Anh nghe xong liền bất giác quay sang nhìn cho Hoài Đức như có dự cảm không lành. Anh ta nhìn về phía điện thoại anh đang nghe rồi khẩn trương nói
"Mở loa lên đi"
Hạo Thiên gật đầu rồi mở loa lên, anh đáp lời lại
"Phải. Tôi là Hoàng Hạo Thiên!"
"Vậy thì tốt rồi! Công chúa bé nhỏ của mày..bây giờ đang ở trong tay tao đây!"
Hắn ta cười bằng giọng điệu đểu cáng, còn tuyên bố mình đã bắt cóc Ngải My một cách quan minh chính đại. Hạo Thiên như tức muốn điên lên, anh hét lên vào trong điện thoại
"Mày là thằng nào? Tại sao lại bắt cô ấy? Mày muốn cái gì?"
Hắn ta cười khẩy một tiếng rồi đáp
"Muốn gì sao? Tao là muốn cái mạng của mày đấy!"
Cả ba người Hạo Thiên, Hoài Đức và Lục Thần đều sửng sốt. Muốn mạng của anh, một sự đòi hỏi hết sức quá đáng và vô pháp luật. Bỗng nhiên nghe đến đây, có tiếng của Ngải My đang cố gắng hét lên, nhưng dường như cô đang bị bịt miệng
"Hưm..hưm"....
Cô phản kháng quyết liệt khi nghe bọn chúng đòi mạng anh, càng làm anh thêm lo lắng
"Ngải My? Mày đã làm gì cô ấy? Thằng khốn?"
"Biết điều thì 6h tối hôm nay một mình mày đi đến sân thượng của toà nhà cũ số 28. Nên nhớ..phải đi một mình..Nếu không thì"...
Hạo Thiên nghiến chặt răng, nói đến đây, hắn ta cười một tràn sảng khoái rồi thoả chí mà đe doạ anh
"Nếu không thì...Đoàng"...
Hắn ta mô phỏng âm thanh của tiếng súng rồi cúp máy ngang. Hạo Thiên thở hì hục, cơn giận này làm sao mà nuốt trôi được. Anh rối não suy nghĩ cách, vừa an toàn cho Ngải My vừa điều tra và túm gọn hết bọn khốn ấy.
Chết tiệt! Bọn họ rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn bắt cô ấy để uy hiếp mình, còn nhất quyết phải lấy mạng mình?
Vương Hoài Đức sốt sắng nói
"Để tôi báo cảnh sát"
Hạo Thiên vừa nghe anh ta nói vậy đã liền phản đối
"Không được. Anh điên à? Như vậy cô ấy rất nguy hiểm"
Anh im lặng một lúc rồi cụp mắt, kiên quyết ra quyết định cuối cùng
"Để tôi đi!"
"Thiếu gia?"
Hoài Đức ngây người. Anh đi về phía anh ta rồi nhìn anh ta với một niềm tin mà trước nay chưa từng có.
"Nếu như tôi chẳng may xảy ra chuyện gì... Hứa với tôi, hãy chăm sóc cho cô ấy..suốt đời này"..
"Hoàng Hạo Thiên?"
Anh ta bằng lòng để Ngải My ở cạnh mình, chỉ vì muốn cô ấy được an toàn ư?
Mình đã gặp Ngải My như thế nào nhỉ?
Hôm đó mình đang chơi xích đu ngoài sân nhà thì mẹ lại gọi mình vào, bảo rằng từ bây giờ cô ấy sẽ sống cùng mình và mẹ,còn bảo mình phải hứa chăm sóc cô ấy cả đời này. Lúc đó, mình còn rất nhỏ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Ngải My của lúc đó hay bây giờ,đều ngang bướng và rất khó chiều. Cô ấy lúc nào cũng đi theo mình, lúc nào cũng muốn mình ở bên cạnh
"Anh Hạo Thiên! Trời tối quá đi! Em sợ lắm!"
"Đừng sợ nha! Anh sẽ bảo vệ em mà"
Cô ấy sợ bóng tối, lúc nào cũng đi cạnh mình khi mình ra sân bắt đom đóm. Cô ấy luôn giám sát mình, đi theo mình dù bất cứ nơi đâu..
Dường như..mình đã dần quen với sự hiện diện này rồi. Chỉ cần không thấy cô ấy xuất hiện, không nghe cô ấy càu nhàu, mình liền cảm thấy vô cùng khó chịu, vô cùng bức rức.
Đến khi cô ấy từ nhà hàng Alden rời đi, cô ấy nói sẽ không bao giờ làm phiền mình, cũng sẽ không muốn nhìn thấy mặt mình nữa. Mình thật sự đã rất sợ. Lúc đó mình mới biết,cảm giác mất đi người quan trọng nhất trong đời là như thế nào.
Ngải My! Anh yêu em...
Anh không dám nhận tình yêu của mình cao cả hơn tình yêu của những người đàn ông khác dành cho người phụ nữ của mình. Nhưng anh chắc rằng...anh sẽ là người yêu em nhất