Tổng Tài Bá Đạo Và Vị Hôn Thê Khó Chiều

Chương 5


trước sau

Xem ra hôm nay Ngải My kiềm chế tốt, không hành động nhất thời, nếu không thì nãy giờ có lẽ Hoàng Hạo Thiên đã không còn thể diện ở chỗ này rồi. Cô thở mạnh một cái cố lấy bình tĩnh, lườm cô gái kia một cái. Trông cô ta khiêu gợi thật,lại còn sắc sảo, lẽ nào đó là kiểu người mà Hạo Thiên thích à?

Cô không cam tâm, nhưng vẫn phải chịu đựng. Cô từ từ đi đến quầy rượu, cách họ vài ghế rồi gọi cho mình một ly rượu nhẹ. Trong tình thế này, để lấy lại chút thể diện, cô chỉ đành học uống rượu mà không cần sự chỉ dẫn.

Cô uống một ngụm, rồi một ngụm nhỏ nữa

Rượu này khó uống quá...

Hoàng Hạo Thiên vẫn chưa để ý đến cô vẫn đang ngồi ở rất gần, chỉ thoáng thấy đc tấm lưng trần mảnh mai trắng nõn. Kiều Khả Khả dường như có ý định muốn quyến rũ anh, cứ cố gắng tạo sự thu hút

"Nếu rảnh, sau bữa tiệc này chúng ta có thể cùng nhau ăn tối"

Anh lạnh lùng hỏi

"Để làm gì?"

"Đơn giản chỉ là để làm quen thôi.Biết đâu sau này lại có cơ hội hợp tác cùng nhau?"

Trong khi cô ta vẫn đang chờ đợi câu trả lời của anh, thì ở phía này, có một thanh niên khác đi đến bắt chuyện với Ngải My

"Chào cô gái xinh đẹp, sao lại uống rượu một mình thế?"

Đúng là một khi không biết uống rượu, thì có là loại rượu nhẹ thế nào, hay uống ít ra sao thì cũng vẫn say. Ngải My chỉ vừa uống vài ngụm, đầu đã bắt đầu xoay vòng vòng. Cô với tay cầm chắc ly rượu, mơ màng quay sang thì lại nhìn gã thanh niên kia thành là Hạo Thiên, bắt đầu gọi sảng

"Hạo Thiên? Là anh sao?"

Gã đàn ông kia hành động rất kì lạ, anh ta đột nhiên đi đến đặt ly rượu trên tay cô xuống bàn rồi ôm lấy eo cô, còn kề sát vào mặt cô, ánh mắt và nụ cười đều đầy ý giang tà

"Nào! Để anh đưa em đi!"

Hạo Thiên lúc này đã thấy không ổn, lòng anh chợt cảm thấy bất an không yên chút nào. Anh vô tình nhìn về phía Ngải My bị đưa đi, thấy cô vừa để tay xuống, chiếc lắc tay bạch kim có những viên hồng ngọc đính xung quanh đó..không nhầm lẫn được

Đó là..là Ngải My?

Anh bật đứng dậy, ánh mắt đan xen sự ngạc nhiên, bất ngờ lẫn lo lắng. Anh mặc kệ Kiều Khả Khả kia đang hỏi gì nói gì, thái độ ra sao. Anh đi thẳng về phía đó. Càng đi đến gần, anh càng chắc chắn cô gái ấy chính là Ngải My. Với bản tính khó chiều của Ngải My, sẽ không dễ dàng mà chịu đi theo người đàn ông lạ nào như thế, mà còn với dáng vẻ bất động kì lạ.

Hạo Thiên như không kiềm chế được mình, anh mặc kệ đây có là buổi tiệc của ai, đông người thế nào, lao đến túm lấy tay Ngải My kéo vào lòng mình. Cô chao đảo nhưng vẫn cứ mê man không rõ chuyện gì. Gã đàn ông vô liêm sỉ kia còn quay sang hỏi với vẻ cáu gắt

"Này! Anh làm gì bạn gái tôi vậy?"

Bạn gái?

Hai từ này thốt ra từ miệng gã đàn ông ấy thật khiến cho Hạo Thiên nổi cơn cuồng nộ chưa từng có. Anh thẳng tay vung một cú thật mạnh vào mặt hắn,khiến hắn chảy máu miệng

"Bạn gái? Đừng để Hoàng Hạo Thiên này nghe anh thốt ra một từ nào bẩn thỉu như thế nữa. Nếu không thì giữ cái lưỡi của mình cho thật kĩ"

Tên dơ bẩn ấy vẫn không biết trời cao đất dày, thà muốn chết chứ không muốn sống nữa, hắn ra vẻ tức giận, như không chịu buông tha cho Ngải My dù cô đã ở trong vòng tay anh

"Đừng có xàm ngôn, thả bạn gái tôi ra!"

Sự ồn ào này bỗng chốc gây chú ý từ tất cả mọi người trong buổi tiệc. Họ tụ tập nhau đến xem, còn bàn ra tán vào, mỗi người một ý.

Hạo Thiên như đã đạt tới cảnh giới chịu đựng của mình, anh ôm chặt Ngải My trong tay, đấm cho hắn một phát

"Khốn nạn! Còn dám bẩn thỉu như thế kia à? Nói cho mày biết, cô ấy..là bạn gái của Hoàng Hạo Thiên này, đừng để bản thân mình rơi vào thê thảm mà cũng không biết"

Lúc này hắn ta mới biết mình đã động vào ai, nhưng có chạy cũng muộn rồi. Người của Hạo Thiên lập tức bao vây,túm gọn lấy hắn

"Hoàng tổng? Xử lý thế nào ạ?"

Anh bế Ngải My vào lòng mình, quay lưng lạnh lùng dứt khoát

"Cắt lưỡi"

"Đừng!!Đừng mà! Đừng!!!!"...

Kiều Khả Khả ở gần đó ngây người ra, cô ta ngơ ngác nhìn

Cô gái đó là ai? Mà lại được Hoàng Hạo Thiên bảo vệ? Như thể không ai có thể động vào?

Phóng viên lập tức có mặt, chuyện lần này có lẽ sẽ được lên trang bìa của các hãng tạp chí nổi tiếng, sẽ tha hồ mà viết bài

Ngải My vẫn mơ mơ màng màng, cô bám lấy cổ áo của Hạo Thiên, giọng thì thào

"Hạo Thiên! Hạo Thiên!"

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nét mặt lạnh tanh như không có cảm xúc gì. Sau đó lấy khăn ấm lau mặt cho cô rồi vẫn luôn ngồi ở chiếc ghế tựa gần đó, không phản ứng gì,cũng không đánh thức cô dậy

Một lúc sau,Ngải My ôm đầu tỉnh dậy, cô vỗ đầu vài cái, rồi nhìn sang ghế thấy anh. Nét mặt lạnh như băng ấy, thật có chút làm người ta sợ hãi

"Hạo Thiên?

Là anh đưa em về đây sao?"

Anh vẫn nhìn vào khoảng không, im lặng không nói. Ngải My mới sực nhớ ra vài chuyện

Mình nhớ là mình đã ở gần chỗ anh ấy để uống rượu, sau đó thì có một người đến gặp mình, nói là muốn uống cùng..sau đó..sau đó thì ( ôm đầu ) Đầu mình đau quá! Không thể nhớ nỗi

Rồi cô chợt hiểu ra biểu hiện đáng sợ này của Hạo Thiên

Đúng rồi! Anh ấy vẫn chưa biết mình có mặt ở buổi tiệc kia mà? Vậy tại sao..?

"Hạo Thiên! Em"...

Anh đứng dậy đi về phía giường cô đang ngồi,trong giọng nói như đang kiềm chế sự tức giận và lo lắng

"Em đã làm gì ở buổi tiệc?"

Ngải My lúng túng, không biết phải giải thích thế nào

"Em..Em"..

"Đừng nói là em đến để giám sát tôi?"

"Em"...

Cô thật sự cảm thấy sợ thái độ của anh lúc này, hầu như không tìm ra được lời giải thích nào phù hợp cả. Anh đi đến gần, thái độ lo lắng bắt đầu thể hiện ra trong từng lời nói

"Em đang nghĩ tôi là trẻ con sao La Ngải My? Em đến giám sát tôi, sợ tôi sẽ gây rối à, sợ tôi sẽ lăng nhăng với một cô gái lả lướt nào đó sao? Em lừa tôi một mình đến đây có phải xem tôi là thằng ngốc hay không?"

Ngải My bắt đầu khóc, cô cố giải thích với Hạo Thiên

"Em không có nghĩ như thế! Chỉ là em thấy..rõ ràng đó là thiệp cộng.. nhưng anh lại muốn đi một mình"...

"Vậy nên em đã lén tôi đến đây,ăn mặc quyến rũ như thế này lại còn đến quầy để uống rượu giải sầu hay sao? Có phải em đang coi thường lời nói của tôi hay không La Ngải My? Em nghĩ tôi vui vẻ khi đến những buổi tiệc xa hoa lộng lẫy đó sao? Em nghĩ tôi làm vậy là vì không muốn em đi cùng tôi hay sao?"

Ngải My bật khóc nức nở, cô biết mình không nên làm thế, nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi, cô thật tình không thể giải thích được gì nữa

"Em có biết nếu như tôi không phát hiện ra thì suýt nữa em đã bị gã đàn ông khác làm hại rồi hay không? Em"...

Tiếng khóc của cô làm cho Hạo Thiên thật sự không thể thốt ra thêm lời nào. Anh quay lưng đi về phía bức tường cạnh cửa sổ, đấm thật mạnh vài phát vào tường trong tức giận. Anh giận mình không thể sửa được bản tính ngang bướng không nghe lời của cô. Anh giận mình không thể lo lắng chu toàn cho cô, để cô suýt nữa bị hại. Chỉ cần nghĩ đến hành động ôm ấp của gã đàn ông kia, anh lại không thể nhịn được cơn giận dữ của mình,lại đấm vài phát nữa

Ngải My nhìn thấy như vậy rất lo lắng,cô bước xuống giường lao đến kéo anh ra khỏi bức tường, nghẹn ngào

"Đừng mà! Hạo Thiên! Đừng như thế mà!"

Những ngón tay của anh đều đã trầy xước, nhưng lại không có chút gì là đau đớn hay khó chịu bằng nỗi đau trong lòng mình. Anh đã nhiều lần không ngăn nổi sự ngang ngược của cô, nhiều lần lạnh nhạt với cô, nhưng đó đều là muốn tốt cho cô,anh không nghĩ có ngày lại xảy ra chuyện này

Anh quay phắt lại ôm chầm lấy Ngải My, ôm thật chặt, như không kiểm soát được trái tim của mình. Anh hôn ghì lên tóc cô, giọng run run

"Làm ơn! Nếu em cảm thấy không vui thì có thể đánh anh,mắng anh, nhưng đừng làm những chuyện thế này được không?"

Ngay khoảnh khắc đó, nếu như anh không nhìn thấy thì chuyện gì sẽ xảy ra, anh thật sự không dám nghĩ tới,không dám nhớ tới. Ngải My nức nở trong lòng anh

"Hạo Thiên! Em xin lỗi! Em sai rồi! Xin lỗi anh"...

Nhưng lòng anh lại đầy nỗi mâu thuẫn,anh vẫn còn nhiều chuyện phải lo. Vương thị,là sự trở ngại lớn nhất trong lòng của anh,bọn họ nhất định sẽ tìm mọi cách trả thù. Anh không muốn cô gặp nguy hiểm, không thể để cô gặp bất kì tổn hại nào.

Vậy nên, anh phải kìm nén lòng mình, không được run động lúc này. Anh chợt buông tay, giọng lại bắt đầu có chút lạnh nhạt

"Nếu như đã ổn rồi, thì em nghỉ ngơi đi! Anh phải ra ngoài giải quyết chuyện khi nãy!"

Anh nói rồi liền cố hít thở sâu, quay người rời đi

Lạ thật! Rõ ràng anh ấy quan tâm mình,thật sự lo lắng khi mình xảy ra chuyện. Nhưng tại sao..anh ấy cứ luôn tránh né, không thể thừa nhận"..

Mọi người trong buổi tiệc vẫn còn rải rác,phóng viên thấy Hạo Thiên bước ra liền lao như điên cuồng đến để phỏng vẫn, nhưng đã bị vệ sĩ chặn lại

Lục Thần đi đến hỏi

"Hoàng tổng,La tiểu thư vẫn ổn chứ?"

"Không sao. Lập tức cho dừng tất cả các hoạt động của buổi tiệc này lại,dẹp tất cả mọi tin tức,nếu còn có tin nào liên quan đến ngày hôm nay, người đăng bài và công ty đó sẽ biến mất khỏi Trái Đất này"

"Dạ rõ!"

Anh đi được một lúc, anh quay sang dặn dò Lục Thần

"Chuẩn bị xe đưa tiểu thư về nhà!"

"Dạ!"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện