Ngải My và Hạo Thiên hôm nay đều ra ngoài có việc, nhờ Thiên Bình qua chơi cùng Tiểu Di.
Vì dù sao cũng là con trai của bạn thân, cậu lại có học võ nên họ cũng khá yên tâm.
Cậu đi vào nhà, cửa mở tang hoang cứ như là có trộn đột nhập.
Là người có tính phòng bị cáo nên cậu liền mang ba lô lại một cách cẩn thận, hai tay tạo dáng thủ sẵn, vừa đi chầm chậm lên lầu vừa gọi
"Hoàng Tiểu Di? Chị có ở trên lầu không? Hoàng Tiểu Di?"
Không thấy ai trả lời, trong lòng Thiên Bình có chút lo sợ, cậu suy diễn ra vài cảnh tượng nguy hiểm mà Tiểu Di có thể gặp phải.
Nào là bị bắt cóc tống tiền, nào là cô đã gặp phải chuyện gì đó không ổn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy là bất chấp tất cả, cậu chạy vèo lên lầu rồi tông cửa phòng cô
"Hoàng Tiểu Di? Chị ổn không?"
Đập vào mắt cậu là hình ảnh Tiểu Di đang nằm co người trên giường, làm cậu cũng nhẹ nhóm vai phần vì cô không phải bị bắt cóc.
Nhưng dáng nằm này của cô rất lạ, cứ như có gì đó không đúng.
Thiên Bình vừa đi lại gần chỗ cô, vừa gọi
"Chị? Chị? Chị ngủ rồi à?"
"Chị?"
Đưa tay sờ lên trán cô, Thiên Bình mới tá hỏa ra khi phát hiện nó nóng như một cục than nung đỏ.
Cậu vội vàng đặt ba lô xuống chiếc ghế bên cạnh bàn học của cô rồi lay lay người cô dậy
"Chị! Chị ơi!"
Mê man bất tỉnh.
Cô sốt cao như vậy mà lại không có một người giúp việc nào ở nhà, làm cho Thiên Bình càng sốt ruột hơn nữa.
Mà ba mẹ cô là Ngải My và Hạo Thiên, họ đang đi chùa cầu bình an cùng ba mẹ cậu ở khá xa, vậy nên cậu cũng không dám gọi làm phiền.
Tiểu Di nằm mê man, dường như đang nói sảng
"Lạnh...lạnh quá!"
"Chị lạnh hả?"
Thiên Bình kéo tấm chăn to lớn dưới chân cô, gập lại thêm một lần nữa để tạo độ dày rồi đắp lên người cô.
Cậu còn vô cùng chu đáo, tìm thêm cả áo len trong tủ quần áo choàng vào cho cô, lấy vớ mang vào chân.
Xong xuôi, cậu chạy tức tốc xuống bếp, lục lọi tủ lạnh lấy được ít củ gừng, hành lá và tiêu rồi sao đó xắn tay áo lên bắt đầu vào bếp.
Dáng vẻ vào bếp cool ngầu này, giá mà Tiểu Di nhìn thấy được chắc sẽ ngỡ ngàng đến nỗi há hốc mồm cho xem.
Mãi lúc sau, Thiên Bình mang theo một bát cháo nóng hổi vừa thổi vừa ăn đặt lên bàn, sau đó là khăn và nước ấm, miếng dán hạ sốt.
"Chị! Cố ngồi dậy ăn chút cháo đi!"
Tiểu Di đã mơ màng tỉnh, mãi tới lúc được cậu đỡ ngồi dậy ngồi cho ngay ngắn, mới nhận ra người ở trước mặt là ai.
Giọng cô có chút yếu sức
"Là em sao nhóc?"
"Chị nghĩ là ai? Em không đến kịp thì bây giờ chị đã giống như viên tiên đơn của Thái Thượng Lão Quân