-Sếp Mộ, chỗ này đã hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của chúng tôi rồi.
Tiểu Dương kính cẩn báo cáo.
-Điều tra rõ cho tôi!
Mộ Diệc Thần lạnh lùng ném lại một câu, bế Tô Vũ Đồng ra khỏi khách sạn, vứt cô lên ghế sau xe, sau đó bảo Tiểu Vương không cần đi theo, anh tự mình ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Xe anh chạy rất nhanh, ngay cả đèn giao thông cũng không thể kiểm soát được anh, chiếc xe cách con đường cô quen thuộc càng ngày càng xa, chạy như bay không có điểm dừng, sắp khiến tim cô kinh hãi khiếp vía rồi.
Tô Vũ Đồng không dám nói lấy một câu, trong lòng căng thẳng muốn chết, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Mộ Diệc Thần ngồi trên ghế lái, không biết anh muốn đưa mình đi đâu?
Lo lắng sợ hãi suốt đoạn đường, Mộ Diệc Thần đột nhiên phanh gấp dừng xe.
Tô Vũ Đồng không chút chuẩn bị, trực tiếp đụng phải hàng ghế phía trước.
Cô vừa ngẩng đầu lên, liền cảm thấy cơ thể đăng lơ lửng, Mộ Diệc Thần bế cô ra, đi thẳng vào một tòa chung cư cao cấp.
Đến một phòng ở tầng 18, Mộ Diệc Thần thẳng tay vứt cô xuống giường, sau đó nổi giận đùng đùng đè lên người cô, giữ lấy cằm, ánh mắt đầy nghiêm nghị nói:
-Tô Vũ Đồng, cô biết cái giá của việc lừa dối tôi là gì không?
Đồ lừa đảo, cô luôn miệng nói thích mình, nhưng quay ngoắt cái đã cười nói vui vẻ với người đàn ông khác.
Cô coi anh là gì chứ!
Tô Vũ Đồng bị dáng vẻ này của anh dọa hết hồn, căng thẳng lắp bắp, dối lòng nói:
-Tôi không lừa anh!
Cô không cố ý.
Trước đấy nếu cô không nói như vậy, Diêm Tịnh và Hồ Hạ đã xong rồi.
Nghe thấy lời cô nói, khóe miệng Mộ Diệc Thần lộ ra nụ cười tàn khốc, trong ánh mắt cuộn trào từng đợt sóng giận dữ, kéo sợi dây mày đen mỏng trên người cô:
-Vậy sao? Nếu cô đã nói thích tôi, vậy tối nay tôi sẽ giúp cho cô!
Mấy ngày nay anh sắp bị ép đến phát điên rồi, tối nay anh sẽ khiến cô biết, chọc vào anh là cái giá thế nào!
Đồ trên người phút chốc bị xé nát, Tô Vũ Đồng hoàn toàn trần trụi giữa không gian, ý thức được nguy hiểm, cô lập tức bắt đầu phản kháng:
-Mộ Diệc Thần anh điên rồi à?
Giúp cô, lẽ nào anh muốn làm chuyện đó với cô sao?
Không, không được!
Sự phản kháng của Tô Vũ Đồng, khiến Mộ Diệc Thần vô cùng tức tối, vốn chỉ muốn dọa cô, nhưng lúc này lại hoàn toàn không cò lý trí, trong lòng có một giọng nói đang gào lên:
-Chiếm lấy cô ta!
Đầu chợt nóng bừng, anh cởi áo sơ my của mình, tháo thắt lưng da ra, thô bạo tách hai chân của Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng bị ép làm tư thế nhục nhã, nước mắt lập tức tuôn ra.
Vườn hoa bí mật lập tức bị phá tan, cô hiểu rằng mình vốn không thể kháng cự lại, liền không phản kháng nữa, như khúc gỗ nhìn gương mặt Mộ Diệc Thần, cả người giống như một con rối, mặc anh điều khiển.
Thấy cô đột nhiên yên lặng, Mộ Diệc Thần lại có chút không biết phải làm sao.
Ngước mắt lên anh đối diện với đôi mắt trong veo không lấy một hạt bụi của cô, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình đáng sợ như vậy hung dữ như vậy, anh đột nhiên không thể xuống tay.
-Shit!
Anh tức giận chửi to một câu, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng.
“Uỳnh!” một cái đóng cửa lại.
Tô Vũ Đồng ngồi dậy, hai tay ôm lấy quanh mình, trong lòng không biết tại sao thấy ấm ức, bật khóc.
Cô không biết mình khóc bao lâu, chỉ biết cuối cùng khóc rồi ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau, Tô Vũ Đồng thấy bản thân trần trụi, vô cùng đau đầu.
Quần áo cô vẫn để ở khách sạn Khôn Giang, nhưng vậy sao ra ngoài đi làm đây!
Đúng lúc cô đang phiền não, vang lên tiếng cửa phòng, chỉ thấy Mộ Diệc Thần mặt không biếu cảm vứt một chiếc túi về phía cô, sau đó lạnh lùng đóng cửa lại.
Chiếc tú rơi xuống đất, trong đó rơi ra một chiếc váy Chanel và một đôi giày cao gót, nhìn bên trong, lại còn có một bộ đồ lót màu trắng vôi tất màu da.
Tô Vũ Đồng lấy bộ đồ lót ra xem cỡ, phát hiện chính là cỡ của mình.
Sao anh biết mình mặc cỡ bao nhiêu?
Lẽ nào tối qua nhìn thấy cho nên biết được?
Nghĩ đến đây mặt cô nóng bừng lên, thẹn thùng cắn môi.
Loay hoay một hồi, cô vẫn quyết định mặc.
Mặc xong quần áo mở