Diêm Tinh đứng bên cạnh nghe thấy Hồ Hạ kể lại, nghe đến mức bốc hỏa, lập tức nói với Tô Vũ Đồng:
-Vũ Đồng, lát nữa cô phải nói hết đó, nhất định đừng bỏ qua cho bọn họ, cố vấn luật sư Hoa Thành của chúng ta là luật sự có tiếng Tần Hồng Vũ! Khiến bọn họ ngồi tù mọt gông cũng không thành vấn đế.
Ba người này suýt nữa hủy hoại tình yêu của cô, quả thật tội không thể không giận.
Ông chủ tối hôm qua trực tiếp bế Tô Vũ Đồng đi, tin rằng anh cũng chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần Tô Vũ Đồng quyết định tố cáo bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ rất thảm!
Tô Vũ Đồng là người bị hại lớn nhất, vô duyên vô cớ bị người ta làm ngất, còn chụp những bức hình nhạy cảm, trong lòng tất nhiên là không bình tĩnh được, vậy nên gật đầy với Diêm Tịnh, nói:
-Được!
Diệp Nhẫn ngồi trong góc tường nghe thấy lời bọn họ nói, cơ thể lạnh toát ngất ngay ra, còn Lâm Na lại bình thản, dáng vẻ điếc không sợ súng.
A Xương im lặng lúc lâu nghe thấy lời của Diêm Tịnh, cảm thấy chuyện nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta, liền cảm thấy mình chịu thiệt.
Quay đầu, anh ta nhỏ tiếng nói với Lâm Na:
-Em họ, anh đều là vì em đó, em phải đưa thêm cho anh chút bồi bổ mới được!
Lâm Na ngước mắt nhìn anh ta, chán ghét nói:
-Giữa chúng ta chỉ có giao dịch, cam tâm tình nguyện, không phải tôi đưa tiền cho anh rồi à?
Cô ta sớm biết A Xương tham tiền, nhưng không ngờ lại có lòng tham không đáy.
Lúc đó khi tìm đến hắn, hắn không chút do dự, cô ta không ép hắn.
A Xương nghe thấy lời này của cô ta, lập tức không làm nữa, giọng điệu kích động lên:
-Chút tiền cô đưa đó bị cảnh sát thu rồi, tôi chưa cầm được một xu nào, tôi mặc kệ, tôi là vì chuyện của cô mà vào đây, sau khi ra ngoài, cô buộc phải gả cho tôi!
Cô ta có thể nhanh chóng lấy ra số tiến đó đưa cho hắn, cô ta nhất định rất giàu có, hơn nữa cô ta trông xinh đẹp như vậy, còn là tiến sĩ, yếu trâu còn hơn khỏe bò, A Xương quyết định sau này đều bám lấy Lâm Na.
Thấy hắn ta mặt dày như vậy, Lâm Na nhíu mày, tức giận nói:
-Anh đừng mơ, tôi sẽ không gả cho anh đâu, anh sớm từ bỏ ý đồ đó đi!
Hắn một thằng lông bông quên mùa, tài năng không có tiền bạc không có, cũng mơ lấy cô, thật là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!
Cũng không nhìn lại mình xem ra cái giống gì!
Thấy Lâm Na khinh thường mình, A Xương giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, giơ ba ngón tay lên, thề với trời:
-Tôi A Xương hôm nay ở đây thề rằng, không có được người phụ nữ như cô, tôi quyết không thôi!
Thứ hắn nhìn trúng trước giờ chưa từng mất đi!
Nghe thấy hắn lời nói quyết phải có được của hắn, Lâm Na tuyệt tình đáp:
-Tôi Lâm Na hôm nay xin thề ở đây, cho dù đàn ông trên đời chết hết, tôi cũng sẽ không gả cho anh!
Loại người này đâu thể xứng với cô ta!
A Xương bị lời nói của cô ta làm nổi giận, nói:
-Chúng ta chờ mà xem!
Đợi hắn ra người, người đầu tiên hắn giải quyết là cô.
-Hừ!
Lâm Na không hề che giấu sự ghét bỏ của mình đối với A Xương, hừ lạnh một tiếng, tức giận nói:
-Chờ thì chờ! Sợ anh chắc!
Bọn họ bên này cãi nhau, Tô Vũ Đồng bên kia đã nói hết mọi chuyện gặp phải tối qua cho cảnh sát.
Làm ghi chép xong, ba người bọn họ rời khỏi cục cảnh sát, còn ba người Lâm Na, Diệp Nhẫn và A Xương, thì lập tức bị chuyển vào nơi giam giữ.
Vì Diêm Tịnh xin nghỉ nửa ngày, chiều Tô Vũ Đồng không về công ty, cô chạy đến chợ thức ăn, sau đó lại chạy đến siêu thị.
Cô và quản gia Ngô cùng nấu cơm, biết Mộ Diệc Thần thích ăn gì, cho nên cô dùng hết khả năng đi mua thực phẩm tốt nhất tươi nhất.
Chạy gần 3 tiếng, những nguyên liệu cô cần đã mua đủ, sau đó bắt xe về biệt thự nhà họ Mộ.
Chú Ngô và vú Lưu thấy Tô Vũ Đồng mua nhiều đồi như vậy quay về, liền chạy đến giúp cô xách.
-Cô Tô, sao cô mua nhiều đồ thế?
Vú Lưu mặt mang theo nụ cười tò mò hỏi.
Tô Vũ Đồng cười lại với bà, nói:
-Trong nhà nhiều người, cho nên mua nhiều như vậy.
Sau đó nhìn quản gia Ngô, nói:
-Chú Ngô, tối nay để