Con trai hiểu chuyện như vậy, Tô Vũ Đồng chỉ cảm thấy khóe mắt cay cay, gật đầu với thằng bé rồi bỏ thằng bé xuống.
Thấy Tô Vũ Đồng xúc động như vậy, ánh mắt của Mộ Diệc Thần bỗng hiện lên vài phần phức tạp, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại sự bình tĩnh, nói:
-Xuống ăn cơm đi.
Sau đó kéo Niên Niên xuống dưới lầu.
Niên Niên không phải con đẻ của Tô Vũ Đồng, anh không tin cô thật sự cảm động, cùng lắm là giả vờ diễn trò trước mặt anh mà thôi.
Tô Vũ Đồng thấy Mộ Diệc Thần kéo Niên Niên đi, vội vàng theo sau.
Để chúc mừng bọn họ đã đăng kí kết hôn, bà Mộ đặc biệt bảo chú Ngô dặn dò đầu bếp làm món ăn tiệc cưới theo kiểu truyền thống Trung Hoa.
Niên Niên chưa từng tham gia tiệc cưới, nên vô cùng hứng thú với những món ăn này, mỗi món đều thử một ít.
Ăn được một vòng, đúng lúc cậu bé định gắp xôi thập cẩm, thì bị Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần cùng dùng đũa ngăn lại:
-Niên Niên, con không được ăn đồ có lạc!
Hai người nói giống nhau, làm động tác giống nhau, lập tức nhìn nhau, sau đó cũng rất nhanh rời đi ánh mắt, rút đôi đũa đang đan chéo nhau về.
Bà Mộ thấy bọn có thần giao cách cảm như vậy, nhẹ nhàng mỉm cười.
Sau đó, nhìn Niên Niên nói:
-Niên Niên, cháu quên rồi à? Cháu bị dị ứng với lạc, ăn vào toàn thân sẽ rất khó chịu, bố mẹ và bà sẽ rất lo lắng.
Bà muốn để Niên Niên biết, bố mẹ đều rất thương cậu bé, để cậu bé cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, nhờ loại cảm giác này, mới có thể trở thành sợi dây quấn họ lại.
Niên Niên nghe bà giải thích, mới hiểu hành động của bố mẹ là thể hiện tình yêu với cậu, lập tức nói:
-Bố, mẹ, bà nội, mọi người yên tâm, sau này con sẽ không động vào lạc nữa.
Cậu bé muốn làm đứa trẻ ngoan, tuyệt đối sẽ không để những người yêu thương mình lo lắng.
-Ngoan lắm, lại đây thử thịt viên tứ hỷ này đi.
Bà Mộ yêu thương gắp cho Niên Niên một viên lớn, sau đó quay sang nói với Mộ Diệc Thần:
-Lucas gắp thức ăn cho Vũ Đồng đi.
Bồi đắp tình cảm phải được vun từ những điều nhỏ nhặt nhất, họ hiện tại đã là vợ chồng, nên học cách đồng lòng giúp đỡ nhau.
Mộ Diệc Thần trong lòng tuy không muốn gắp thức ăn cho Tô Vũ Đồng, nhưng sau khi nghe lời bà Mộ, vẫn gắp cho Tô Vũ Đồng một miếng gà uyên ương, chỉ là lại gắp đúng miếng phao câu:
-Ăn nhiều chút, em xem gần đây lại gầy đi rồi.
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời quan tâm sặc mùi giả dối của anh, lại nhìn thứ mà anh gắp cho, cười lại bằng nụ cười vô cùng giả tạo, gắp một miếng thịt đặc biệt béo ngậy vào bát anh:
-Anh cũng ăn nhiều vào, gần đây công việc vất vả.
Anh ghét cô, cô cũng ghét lại, anh có thể ăn được miếng thịt đầy mỡ này, cô cũng có thể nuốt xuống miếng phao câu gà.
Có qua thì phải có lại!
Bà Mộ nhìn Mộ Diệc Thần bị Tô Vũ Đồng làm khó, bật cười khanh khách, bày ra một vẻ trịnh trọng nhìn Mộ Diệc Thần nói:
-Lucas con xem Vũ Đồng tốt với con chưa kìa, miếng thịt này đại diện cho sự ngọt ngào, con mau ăn đi.
Bà Mộ đã mở lời, nếu Mộ Diệc Thần không ăn, thì chính là từ chối tình cảm ngọt ngào của Tô Vũ Đồng dành cho anh rồi.
Cắn răng, chịu đựng sự khó chịu, mỉm cười gắp miếng thịt mỡ bình thường ghét nhất ở trong bát, đưa vào trong miệng cắn một miếng.
Ngay lập tức cảm giác béo ngậy bao vây anh, mùi vị ngọt ngấy khiến anh thật sự muốn nôn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của mẹ đang nhìn anh.
Anh đành nhắm mắt nuốt xuống, cuối cùng anh cũng không biết rốt cuộc mình đã ăn hết miếng thịt bằng cách nào.
Thấy vẻ buồn nôn của anh, Tô Vũ Đồng cười tươi đắc ý.
Trong lòng thầm nói một câu, đáng đời!
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng chưa động đến miếng phao câu trong bát, liền phục thù nói một câu:
-Vũ Đồng, sao em không ăn? Có phải không thích anh gắp cho không?
Người phụ nữ mư mô đáng chết, lại có thể hại anh như vậy!
Tô Vũ Đồng mang theo ý cười trong mắt tao nhã gắp miếng phao câu lên nhìn, nói:
-Chồng đối với em tốt quá, cả con gà riêng phần phao câu là có vị đặc biệt nhất rồi.
Bà Mộ nghe xong cười lấy đũa gắp miếng