Canh dưỡng sinh được mang lên để trên bàn, Mộ Diệc Thần đến nhà ăn, anh chỉ nghe thấy Niên Niên nói:
-Mẹ, con cũng muốn uống.
Tô Vũ Đồng hoàn toàn không biết canh này có tác dụng gì, nghĩ chỉ là canh bình thường, cười đưa cho Niên Niên, lại bị bà Mộ ngăn lại:
-Niên Niên đây là canh làm riêng cho mẹ uống, con trai không uống được.
Lời này vừa thốt ra, Tô Vũ Đồng cho dù có ngốc cũng biết canh này bổ gì, mặt bỗng đỏ lên.
Để bà Mộ không nhìn ra sơ hở gì, cho dù tối qua cô và Mộ Diệc Thần không xảy ra chuyện gì, cô vẫn đem canh uống hết vào.
Mộ Diệc Thần ho một tiếng, đến xoa dịu sự gượng gạo, nói với Niên Niên:
-Niên Niên chúng ta uống sữa bò.
Rõ ràng biết giữa hai người không xảy ra chuyện gì, nhưng vì không thể nói rõ được, mà càng hiện ra sự mờ ám, gương mặt bà Mộ tươi cười rạng rỡ như hoa nở.
Ăn cơm xong, bà Mộ đích thân đưa Tô Vũ Đồng đi làm.
Trong sân ngoài xe của Mộ Diệc Thần ra, còn có một chiếc Ferrari đỏ mới toanh.
Tô Vũ Đồng biết chiếc xe này là bà Mộ dành cho cô, tuy cô biết lái xe, nhưng chiếc xe sang trọng đẳng cấp thế này, cô vẫn có chút không quen, cô liền nhìn sang Mộ Diệc Thần thân mật nói:
-Chồng à, em muốn ngồi cùng xe với anh.
Sau đó nói nhỏ thêm một câu:
-Chiếc xe đó quá phô trương.
Cô từng đồng ý với Mộ Diệc Thần sẽ không để người ngoài biết được bọn họ là vợ chồng, nếu cô lái chiếc xe này đi làm, không để người khác nghi cũng khó, cô không muốn tìm phiền phức cho bản thân.
Mộ Diệc Thần thấy cô làm đúng nghĩa vụ, lập tức đồng ý, đưa tay hỏi cô lấy chìa khóa, quay đầu nhìn bà Mộ nói:
-Mẹ, kĩ năng của Vũ Đồng không phải quá tốt, chiếc xe này cô ấy không quen không dám lái, mẹ bảo chú Ngô lái để vào gara nhé, đợi có cơ hội con sẽ dạy cô ấy.
Thật ra anh cũng không mong cô lái chiếc xe này đến Hoa Thịnh đi làm, với chức vụ hiện tại của cô hoàn toàn không phù hợp.
Bà Mộ nghe thấy Mộ Diệc Thần nói muốn dạy Tô Vũ Đồng lái xe, cười, đưa chìa khóa, nói:
-Được, con nhớ phải chăm sóc tốt cho Vũ Đồng đấy.
Mộ Diệc Thần cười nhạt, trả lời:
-Yên tâm, mẹ à!
Sau đó ra vẻ thân mật kéo tay Tô Hiểu Đồng lên chiếc Maybach.
Vừa lên xe, anh liền bỏ tay Tô Hiểu Đồng ra, cả mặt tươi cười vẫy tay về phía bà Mộ.
Tô Hiểu Đồng không để tâm, dù sao thì trong lòng cũng hiểu rõ quan hệ của bọn họ là gì, cho nên không quá quan tâm cách anh đối xử với mình như vậy.
Đến công ty, họ vẫn một người đi trước, một người đi sau.
Tô Vũ Đồng biết bản thân mình ngoài việc có thêm một thân phận đã kết hôn, những thứ khác vẫn vậy, cho nên ở trong thang máy cô đã tháo chiếc nhẫn kim cương đáng giá trăm vạn kia ra, định tối trước khi về nhà mới đeo lại.
Đến tầng 22, cô nghe thấy Tiểu Dương và Ngải Mễ gọi mình là cô chủ, cười nói:
-Ở công ty hai người cứ gọi tên tôi đi.
Cô là vợ sếp, cô nói gì Ngải Mễ và Tiểu Dương chẳng phải nghe theo, liền cung kính đáp lại một chữ:
-Được!
Thấy bọn họ miệng thì nói được, nhưng thái độ thì vẫn e dè như vậy, Tô Vũ Đồng vô cùng đau đầu, nói với họ:
-Làm ơn, hai người đừng có cẩn trọng quá như vậy, chẳng lẽ vì tôi gả cho một người, mà chúng ta không còn là bạn nữa? Hai người còn có thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ không đấy?
Thấy cô không thay đổi chút nào, vẫn hiền lành như xưa, Ngải Mễ và Tiểu Dương cũng thả lỏng một chút.
Ngải Mễ nhìn cô cười nói:
-Ô kìa, bây giờ thân phận của cô khác rồi, chúng tôi đương nhiên không thể đối xử với cô như trước được.
Ai mà không muốn nịnh cô chủ cơ chứ?
Tiểu Dương cũng cười, trêu chọc một câu:
-Trợ lí Tô, vậy sau này bảo cô mang cơm trưa cho bọn tôi, cô còn mang không?
Thấy bầu không khí thoải mái trước kia quay về, Tô Vũ Đồng tươi cười rạng rỡ:
-Mang, sao lại không mang, sau này làm việc cho tốt, tôi mang cả cỗ lớn đến cho hai người.
Đúng vậy bọn họ không chỉ là bạn, cô còn là cô chủ trên danh nghĩa của họ, không nên keo kiệt.
Ngải Mễ nghe thấy lại có thể có cả cỗ ăn, phấn khích nói:
-Vũ Đồng, cô thật tuyệt!
Sau đó dành cho cô một cái