Lúc đấy cậu bé tập trung nhìn vào máy ảnh, hoàn toàn không để ý gì hết, sau đó liền bị đẩy xuống, sợ hãi ngất đi.
Cậu cũng không biết là ai?
Nhưng cậu tin tuyệt đối không phải là mẹ.
Châu Lệ Đồng nghe cậu bé nói, lập tức nhìn vào mắt cậu dẫn dắt từng bước nói:
-Niên Niên, cháu không phải sợ, cháu nhớ lại xem, ví dụ như cô Thôi bên cạnh cháu.
Cô ta tuyệt đối không thể để Tô Vũ Đồng rửa sạch hiềm nghi, nên kéo theo Thôi Chân Hy.
Thôi Chân Hy nghe thấy Châu Lệ Đồng lại đổ oan cho mình, tức giận chửi bới,
-Cô khốn nạn, cô đang nói lung tung cái gì thế! Tôi sao có thể làm ra loại chuyện như thế với Niên Niên, tôi thấy cô mới là loại có âm mưu xấu xa, nói không chừng chính là cô sai người làm, sau đó ở đây vừa đánh trống vừa la làng!
Cô ta có thể nói năng xằng bậy, thì cô cũng có thể nghĩ chuyện này là do cô ta làm.
Nhào vô đi, đồ đàn bà nhiều chuyện, cùng đấu nào!
Thôi Chân Hy vô tình nói đúng sự thật, Châu Lệ Đồng tim đập “bụp” một cái, có chút hoảng hốt.
Cô ta nói với bản thân giữ bình tĩnh, nhất định phải gắng gượng, Thôi Chân Hy không hề có chứng cứ chỉ là đoán mò thôi.
Bản thân nhất định không thể để lộ sơ hở!
Nghĩ vậy, cô ta hùng hổ hăm dọa nhìn Thôi Chân Hy:
-Không phải cô, cô tức giận cái gì, sao, không phải là bị tôi nói trúng rồi chứ, các người sao có thể vô nhân tính như vậy!
Tô Vũ Đồng thấy Châu Lệ Đồng lại hại mình và Chân Hy như vậy, nhìn về phía Mộ Diệc Thần, nghiêm túc hỏi một câu:
-Tôi chỉ cần một câu của anh, anh tin tôi không!
Chỉ cần anh tin, vậy Châu Lệ Đồng nói gì cũng vô ích!
Đôi mắt màu nâu của Mộ Diệc Thần nhìn vào mắt cô, trong đầu toàn là hình ảnh cô không quan tâm đến sự an nguy của mình cứu lấy Niên Niên, sau đó nghe theo trái tim gật đầu:
-Tôi tin!
Thôi Chân Hy nói cô không biết bơi, nhưng lại vì cứu lấy Niên Niên mà không chút do dự nhảy xuống, còn kiên trì cho đến khi cậu bé được cứu, dũng khí này không phải ai cũng có.
Nếu không phải là cô, e rằng Niên Niên….
Cho nên, cho dù thế nào, cũng là cô dùng tính mạng bảo về Niên Niên.
Anh phải tin cô.
Nghe thấy lời của anh, trái tim Tô Vũ Đồng như được sưởi ấm, nói:
-Cảm ơn anh đã tin tôi.
Châu Lệ Đồng không ngờ Mộ Diệc Thần lại chọn tin Tô Vũ Đồng, ngọn lửa đố kỵ trong chốc lát bùng lên, không can tâm, nói với Mộ Diệc Thần:
-Lucas anh tỉnh táo chút, anh còn nhớ cô ta để vào được Hoa Thịnh, đã chụp lén chúng ta không? Người phụ nữ này quỷ kế đa đoan, vì sự an toàn của Niên Niên, anh nhất định đừng để bị cô ta lừa.
Nghe thấy cô ta nói vậy, Cung Thiếu Dương lôi điện thoại của Tô Vũ Đồng ra, mở album ảnh, đưa cho Mộ Diệc Thần và Châu Lệ Đồng:
-Đoán linh tinh không có cơ sở thực tế, mọi chuyện rốt cuộc thế nào, xem là biết.
Khi nãy anh định chuẩn bị lôi ra, nhưng thấy Châu Lệ Đồng hăng say như vậy, anh liền thay đổi ý định, đợi đến tận bây giờ.
Mộ Diệc Thần nhìn thấy, thật sự là một người đàn ông mặc áo đen đeo khẩu trang đen đẩy Niên Niên xuống, trong lòng đột nhiên vui mừng vì vừa nãy đã nghe theo trái tim chọn tin Tô Vũ Đồng.
Châu Lệ Đồng hoàn toàn không ngờ bọn họ lại có thể chụp được hung thủ, nhất thời sắc mặt trở nên vô cùng đặc sắc.
Vì không muốn Mộ Diệc Thần ác cảm về mình đi đoán lung tung hãm hại người khác, cô ta lập tức quay ra xin lỗi Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy:
-Xin lỗi, tôi cũng là quá lo cho Niên Niên, mong các cô tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi.
Bây giờ chỉ có cách nhẫn nhịn, mới để sóng yên biển lặng được.
-Hừ!
Thôi Chân Hy hừ lạnh một tiếng, khoanh tay, mắng một câu:
-Cô đừng có giả vờ giả vịt nữa! Tôi không cần!
Khi nãy lúc vu oan cho cô, cô ta rất hăng hái, cũng may mà Vũ Đồng chụp được hung thủ, nếu không cô ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Một câu xin lỗi là xong!
Cô ta cũng thật sự hão huyền!
Cô và cô ta coi như kết thành hận thù.
Thấy Thôi Chân Hy không chấp nhận, Châu Lệ Đồng nhìn Tô Vũ Đồng, làm ra bộ dạng đáng thương.
Tô Vũ Đồng đương nhiên biết cô ta làm vậy để cho Mộ Diệc Thần xem, cười nhạo:
-Đừng lúc nào cũng nghĩ người khác xấu