Nhìn thấy bọn họ rời đi, Lâm Yên Nhiên mỉm cười.
Tạm biệt Tô Vũ Đồng!
Sắc trời dần tối, Tô Vũ Đồng vẫn chưa quay về, điện thoại cũng không gọi được, Niên Niên và bà Mộ rất lo lắng, quản gia Ngô gọi điện cho Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần thấy số của quản gia Ngô, tưởng bà Mộ có chuyện gì quan trọng muốn nói với anh, liền bắt máy:
-A lô, chú Ngô?
Quản gia Ngô nghe thấy giọng anh rất sốt ruột nói:
-Cậu chủ, cô chủ đến bây giờ vẫn chưa về, điện thoại của cô chủ cũng không gọi được, bà chủ và cậu chủ nhỏ sắp lo chết rồi.
Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần cùng làm ở Hoa Thịnh, chú Ngô liền nghĩ có lẽ anh biết cô đi đâu!
Mộ Diệc Thần vừa nghe vậy, lông mày lập tức chau lại, nói:
-Chú Ngô chú bảo mẹ và Niên Niên đừng lo lắng, tôi sẽ gọi điện cho bạn cô ấy hỏi xem.
Chú Ngô nghe thấy Mộ Diệc Thần đồng ý đi tìm Tô Vũ Đồng, lúc này mới yên tâm, nói:
-Vâng, cậu chủ.
Mộ Diệc Thần cúp máy, lập tức gọi điện cho Cung Thiếu Dương, bảo anh hỏi thử Trần Nghiên Nghiên, Tô Vũ Đồng có ở chỗ cô ấy không?
Cung Thiếu Dương vừa nghe, lập tức gọi điện cho Trần Nghiên Nghiên, kết quả là y tá trưởng nhận điện thoại, nói Trần Nghiên Nghiên đang than gia làm phẫu thuật.
Đang đi làm, Tô Vũ Đồng sẽ không thể ở cùng cô được, Cung Thiếu Dương liền gọi lại cho Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần vừa nghe vậy, trong lòng bắt đầu có chút sốt sắng, lập tức lại gọi điện cho Ngải Mễ, hỏi cô hôm nay lần cuối thấy Tô Vũ Đồng, cô đã nói gì.
Vì hôm nay không phải Tô Vũ Đồng đưa văn bản cho anh ký, là Ngải Mễ mang đến, cho nên anh nghĩ nhất định Ngải Mễ biết điều gì.
Ngải Mễ nghe thấy Tô Vũ Đồng chưa về nhà, vội nói:
-Sếp Mộ, cô chủ nói ông nội cô ấy bị bệnh nặng, cô ấy phải về nhà họ Tô một chuyến.
Ông nội bệnh nặng?
Ánh mắt Mộ Diệc Thần lạnh lại, lập tức gọi cho Tiểu Dương, bảo anh gọi người cùng anh đến nhà họ Tô.
Tô Vũ Đồng là người có chừng mực, cô thích Niên Niên như vậy kính trọng mẹ mình như vậy, nếu Tô Chính thực sự bệnh nặng, cô phải ở lại chăm sóc, nhất định sẽ gọi điện bảo chú Ngô một tiếng, nhưng bây giờ cô lại không gọi.
Trong này nhất định có chuyện!
Mộ Diệc Thần cũng không nói gọi bao nhiêu người, Tiểu Dương liền gọi tất cả người của công ty bảo vệ đến, lái mười mấy chiếc xe đi.
Tô Thành Kiệt và Lâm Yên Nhiên không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, vừa chuẩn bị cùng ra ngoài xem, thì thấy cửa nhà mình bị hai người vệ sĩ mặc đồ đen đẩy ra, Mộ Diệc Thần đi ngược sáng, hừng hực khí thế mặt mày lạnh toát đi đến, đằng sau một đám vệ sĩ mặt mũi nghiêm túc đi theo.
-Sếp Mộ, anh thế này?
Lòng Tô Thành Kiệt hơi căng lên, không rõ nên hỏi một câu, tháy độ cực kỳ kính cẩn.
Ở Giang Thành Mộ Diệc Thần tồn tại như một đế vương, đột nhiên khí thế hừng hực tìm đến cửa, nhất định không phải không có nguyên do.
Rốt cuộc ông đắc tội với anh chỗ nào rồi?
Ánh mắt của Mộ Diệc Thần sắc lạnh như chim ưng, quét lên Tô Thành Kiệt, giọng điệu không rõ vui buồn:
-Nghe nói chủ tịch Tô bệnh nặng?
Tô Thành Kiệt không biết Mộ Diệc Thần tại sao đột nhiên lại quan tâm đến bố mình, không dám nói dối, lập tức đáp:
-Cũng không phải quá nghiêm trọng, chỉ là vấn đề nhỏ, tôi đã đưa ông đi viện điều dưỡng Nam Sơn rồi, tình trạng đã ổn định, qua mấy ngày là có thể về nhà rồi.
Nghe thấy câu trả lời của ông, sắc mặt Mộ Diệc Thần vẫn lạnh băng:
-Vậy Tô Vũ Đồng đâu?
Nếu đã không có chuyện gì lớn, vậy Tô Vũ Đồng đi đâu rồi?
Lâm Yên Nhiên bỗng nghe thấy Mộ Diệc Thần nhắc đến Tô Vũ Đồng, tim liền bị treo lên, ánh mắt hơi tránh né.
Bà ta không ngờ Mộ Diệc Thần luôn lạnh lùng vô tình, lại có thể bày ra cục diện lớn như vậy để tìm một người phụ nữ.
Tô Thành Kiệt nghe thấy lời Mộ Diệc Thần nói, có chút đờ ra, vội vã nói:
-Vũ Đồng? Cô ấy không đến đây.
Ông mời mấy lần, cô đều không chịu đến, chứ đừng nói là chủ động đến.
Nghe thấy lời này của ông, nhiệt độ trên người của Mộ Diệc Thần liền hạ xuống, lông mày nhíu lại, giọng điệu lạnh lẽo bức người:
-Tô Thành Kiệt, đừng có giở trò với tôi, có tin tôi