Mộ Diệc Thần thấy cô cười, hơi nheo mắt hỏi:
-Có chuyện gì vui vậy?
-Vừa rồi bệnh viện gọi điện đến, nói Tô Thành Kiệt nhập viện rồi, bảo tôi đến đó một chuyến.
Tô Vũ Đồng nói rồi, đáy mắt lóe lên tia chế giễu sâu sắc.
Mộ Diệc Thần đứng dậy đến trước mặt cô, vô cùng tự nhiên đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc rối trên trán cô:
-Tôi cảm thấy đây ngược lại là một cơ hội, tôi đi cùng cô.
Anh vẫn luôn cho người để ý đến động tĩnh của Tô Thị, anh biết Tô Thành Kiệt vì sao phải nhập viện.
Sự khó khăn này, chính là cơ hội tốt để Tô Vũ Đồng ra tay cứu gỡ tình thế.
Mà hôm nay bọn họ cũng nên bước bước đầu tiên rồi.
Tô Vũ Đồng biết Mộ Diệc Thần sẽ không hại cô, cười gật đầu.
Thấy cô tin tưởng mình như vậy, Mộ Diệc Thần rất vui mừng, kéo tay cô đi ra ngoài.
Bệnh viện tổng hợp Giang Thành.
Tô Thành Kiệt cô độc nằm trên chiếc giường bệnh lạnh lẽo, nét mặt tiều tuy, không chút sức sống.
Nhớ lúc đầu ông phong độ nhường nào, bây giờ lại rơi đến bước đường không ai ngó ngàng tới.
-Haizzz!
Khi ông đang cảm thán lòng người bạc bẽo, thì nghe thấy cửa phòng bệnh có tiếng động.
Ông quay đầu nhìn, chỉ thấy thân hình mảnh mai của Tô Vũ Đồng đi vào, phía sau là Mộ Diệc Thần.
-Ha!
Ông tự cười nhạo mình, đáy mắt hơi ướt, không ngờ người đầu tiên đến thăm ông lại là Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng nhìn Tô Thành Kiệt, chẳng qua chỉ mấy ngày không gặp, ông lại già đi nhiều như vậy, có thể thấy lần này ông chịu đả kích rất lớn.
Nhưng cô sẽ không đồng cảm với ông, một chút cũng không.
Sắc mặt lạnh nhạt, cô chế giễu nói:
-Sếp Tô nhà không có người sao? Tại sao bệnh viện lại gọi điện bảo tôi đến?
Cô chính là muốn nói với ông, cô không phải đặc biệt đến đây, mà là bị bệnh viện gọi đến, bảo ông đừng hiểu lầm.
Tô Thành Kiệt nghe thấy lời này của cô, nhíu mày, lửa giận bùng lên:
-Tô Vũ Đồng cô đừng nói lời châm chọc nữa, nhà tôi không phải đã bị cô làm tiêu tán rồi sao?
Bây giờ ông nào có còn người nhà gì, người bị bán cũng bán rồi, người bỏ chạy cũng bỏ chạy rồi.
Nghe thấy ông lại đổ tất cả lên đầu mình, Tô Vũ Đồng tức cười, ánh mắt lạnh lẽo:
-Lời này của ông không cảm thấy nực cười à? Ông tự đặt tay lên ngực hỏi xem, từ nhỏ đến lớn, ông dung túng cho Lâm Yên Nhiên hại tôi bao nhiêu lần? Nhà ông sao lại ly tán, tôi nghĩ trong lòng ông hiểu rõ hơn ai hết!
Nói tới nói lui, nhà ông chính là bị thói dung túng của ông mới bị ly tán.
Ông lại còn không biết xấu hổ mà trách cô?
Nếu ông có thể quản thật tốt Lâm Yên Nhiên và Tô Vũ Nồng, bây giờ căn bản ông sẽ không bị cô lập như vậy!
Ông mới là nguồn cội của tội ác.
Lời này của Tô Vũ Đồng mạnh mẽ đâm thẳng vào Tô Thành Kiệt, lồng ngực ông phập phồng lên dữ dội mấy hồi, cổ họng ứ nghẹn, “khụ!” một tiếng ho ra máu.
Đún vậy, cô nói không sai, tạo ra cục diện ngày hôm nay, quả thực ông có trách nhiệm.
Chầm chậm ngẩng đầu lên, ông nhìn Tô Vũ Đồng:
-Nể tình Vũ Nồng và cô đều cùng họ Tô, cô giúp tôi cầu xin sếp Mộ, tha cho nó một lần đi.
Sai thì thế nào?
Ông chỉ có một cô con gái, bất luận lúc nào ông cũng không thể bỏ nó được.
Bây giờ chỉ có Tô Vũ Đồng có thể cứu cô ta.
Mộ Diệc Thần nghe thấy Tô Thành Kiệt lại muốn Tô Vũ Đồng cầu xin cho Tô Vũ Nồng, ánh mắt u ám đi, cay nghiệt nói:
-Ông bảo tôi tha cho Tô Vũ Nồng, vậy ai tha cho Tô Vũ Đồng, ông nói xem!
Mộ Diệc Thần cởi áo khoác bên ngoài của Tô Vũ Đồng ra, vết thương sau lưng cô lộ ra trước mặt Tô Thành Kiệt, sau đó giúp cô khoác lại áo, rồi nhấc tay cô lên, cởi băng ra.
Đối diện với cảnh này, Tô Thành Kiệt mặt đầy kinh ngạc:
-Sao lại như vậy?
Ông thực sự không biết Lâm Yên Nhiên đã làm những gì với Tô Vũ Đồng.
Nhưng những vết thương chằng chịt đáng sợ đó, giống như một con mũi dao vô hình đâm vào người ông.
Mộ Diệc Thần đặt tay Tô Vũ Đồng xuống, lạnh lùng nói:
-Ông có biết bà vợ tốt của ông muốn bán Tô Vũ Đồng lên núi không hả? Lần này nếu không phải tôi đi nhanh, cô ấy sẽ bị bọn buôn người ép đến mức nhảy lầu rồi! Vợ ông đối xử ác độc với cô ấy như vậy, ông còn mặt mũi bảo cô ấy cầu xin cho con gái các người à? Ai cho ông cái tư cách đó!
Tô Thành Kiệt nghe thấy lời Mộ Diệc Thần nói, gương mặt già đỏ lên, hổ thẹn vô