-Tôi thật sự có suy nghĩ này!
Tô Vũ Đồng cười từ tốn, nhìn Đường Đường một cái.
Đường Đường lập tức hiểu ý lấy sổ cổ phần trưng ra trước mặt mọi người:
-Trên tay chủ tịch Tô của chúng tôi có hơn nửa số cổ phần của Tô Thị, do Tô Thành Kiệt quản lý không thỏa đáng, tạo nên tổn thất cực lớn cho công ty, cho nên chúng tôi lấy thân phận cổ đông lớn nhất yêu cầu tổ chức chọn lại tổng giám đốc.
Lời này của Đường Đường, giống như viên đạn siêu cấp vậy, xuyên qua hàng nghìn tầng sóng.
Các ủy viên liền bắt đầu nhộn nhạo, lập tức đứng dậy đi xem con số trên sổ cổ phần, thấy là 51%, ai nấy sắc mặt đều thay đổi, lại bắt đầu bàn tán.
Tô Vũ Nồng không ngờ trên tay Tô Vũ Đồng lại có nhiều cổ phần như vậy, mặt không tin nổi, vội vã lôi kéo phiếu cho mình:
-Các vị ủy viên, cổ phần trên tay không đại diện cho năng lực, tôi làm việc ở Tô Thị mấy năm rồi, rất hiểu tình hình phát triển và công việc ở Tô Thị.
Các vị chọn tôi làm tổng giám đốc, tôi nhất định sẽ mang đến cho các vị lợi ích nhiều hơn, tôi đảm bảo trong năm nay thu nhập của công ty sẽ tăng thêm 5%.
Nghe thấy cô ta ba hoa, Tô Vũ Đồng xách túi, nhếch môi cười nói:
-Nếu cô đã có năng lực tốt như vậy, hiện tại công ty không còn lấy một đồng vốn xoay vòng nào, cô nói thử xem điều này giải quyết thế nào trước đi?
Các cổ đông và ủy viên đều không phải đồ ngốc, trong lòng bọn họ tất nhiên là để lợi ích lên hàng đầu.
Quả nhiên, bọn họ nghe thấy câu hỏi của Tô Vũ Đồng, toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người Tô Vũ Nồng.
Tô Vũ Nồng nào có biết giải quyết thế nào, liền đơ ra.
Vì cô ta rất rõ, tiền của công ty và tiền trong nhà, toàn bộ đều bị mẹ mình lấy đi cứu cô ta rồi.
Muốn vận hành một công ty, cái cần không phải là con số nhỏ, trong thời gian ngắn cô ta thực sự không có cách gì.
Thấy cô ta không nói ra lời, giám đốc Trình ý tứ nhìn Tô Vũ Đồng:
-Chủ tịch Tô, vậy cô có cách gì?
Cố Triều Tịch luôn nghe ngóng về Tô Vũ Đồng qua ông, ông rất tò mò về Tô Vũ Đồng, rốt cuộc cô có chỗ nào đáng để tổng giám đốc Cố để tâm như vậy.
Tô Vũ Nồng nghe thấy lời của giám đốc Trình, cho rằng ông đang giúp cô giải vây, cắn ngược lại hỏi:
-Đúng đó, không phải cô cũng muốn làm tổng giám đốc sao, cô nói trước cô có cách gì đi.
Cô ta không có cách, cô ta không tin cô sẽ có cách.
Tô Vũ Đồng không hoảng hốt thay đổi tư thế ngồi, nhàn nhã dựa vào ghế, nói:
-Chỉ cần tôi nói một câu, đất và 15 nghìn tỷ của Hoa Thành sẽ lập tức được chuyển đến!
Mộ Diệc Thần sớm đã đưa cho cô giấy tờ đất và chi phiếu rồi, cho nên bây giờ cô đầy sức mạnh.
Tô Vũ Nồng nghe thấy Tô Vũ Đồng lại có thể dùng món lời từ hôn của mình để kiềm chân cô ta, suýt chút thì giận đến hộc máu, sắc mặt xanh lét nói:
-Giọng điệu lớn lắm, cô tưởng đường đường là tổng giám đốc Hoa Thành lại sẽ nghe cô à?
Bố cô ta chạy gần hai tháng, cũng không có tác dụng gì, dựa vào một câu nói của cô, Mộ Diệc Thần sẽ giao đất và tiền cho bọn họ, có thể sao?
Sự tàn nhẫn của Mộ Diệc Thần, cô ta được trải nghiệm sâu sắc rồi.
Đừng nói một người phụ nữ không danh phận như cô, cho dù đã từng là vợ chưa cưới như cô ta, anh nói không cần là không cần.
Sao anh có thể vì cô, lấy ra thứ có giá trị lớn như vậy.
Tô Vũ Nồng tưởng rằng Tô Vũ Đồng đang khoác lác.
Bị lời nói của Tô Vũ Nồng ảnh hưởng, thái độ của mọi người lại thay đổi, nghi ngờ Tô Vũ Đồng.
Thấy bọn họ thay đổi thái độ, Tô Vũ Đồng không chút lo lắng, vẫn giữ nụ cười, bình tĩnh nói:
-Vậy chúng ta cược xem, nếu tôi làm được, cô phải làm lễ tân 3 tháng cho Tô Thị, thế nào?
Tô Vũ Nồng đoán chắc Tô Vũ Đồng căn bản không có bản lĩnh này, cô nói như vậy là đang dọa dẫm mình, sau đó khoa trương nói quá lên:
-Được thôi, vậy nếu cô không làm được, thì dọn nhà vệ sinh cho Tô Thị 3 tháng!
Tô Vũ Đồng thấy cô ta cắn câu, ánh mắt sáng lên, cười:
-Nhớ lời!
Dứt lời liền chuyển ánh mắt sang Tiểu Vy, ra hiệu cho cô lấy chi phiếu và giấy tờ đất.
Tiểu Vy lập tức làm theo.
Tô Vũ Đồng mở chiếc túi da đựng giấy tờ đất và chi phiếu ra, đặt chúng lên bàn, nhìn mọi người:
-Đây là giấy tờ đấy